“Phụ hoàng… nhi thần bị oan mà…”
Thái tử còn muốn biện giải, nhưng giọng nói đã yếu ớt đến mức chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve.
Chứng cứ rành rành, hắn đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa.
“Người đâu!”
Hoàng thượng giận dữ quát lớn:
“Lôi nghịch tử này xuống cho trẫm! Phế bỏ ngôi Thái tử, giam vào đại lao Tông Nhân Phủ, chung thân không được thả! Còn Hoàng hậu, lời nói hành xử không đúng mực, dạy con vô phương, từ hôm nay, đưa vào lãnh cung, đóng cửa suy xét lỗi mình!”
Quyết định của Hoàng thượng tựa như sấm sét giáng xuống, không lưu lại một chút tình cảm nào.
Hoàng hậu nghe được tin, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi Thái tử bị cấm quân lôi đi, hắn còn điên cuồng gào lên:
“Tiêu Triệt! Ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt! Dù ta có c.h.ế.t, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Tiêu Triệt chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt không có lấy một gợn sóng.
Mối hận dây dưa suốt ba năm trời, một cuộc chính biến chấn động lòng người trong hậu cung, cuối cùng, đến hôm nay, đã hạ màn.
Thái tử sụp đổ, những bè cánh đứng sau hắn, kẻ thì bị điều tra, kẻ thì bị giáng chức, tan tác như bầy khỉ khi cây đổ.
Toàn bộ triều đình, trải qua một cuộc thanh lọc triệt để.
Còn Tiêu Triệt, nhờ công lao vạch trần Thái tử, lại thể hiện được năng lực chính trị xuất chúng cùng tài trị quốc trong việc xử lý hậu sự, đã nhận được sự công nhận của Hoàng thượng và bá quan văn võ.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, thiên hạ Đại Thịnh này, chủ nhân tương lai… đã được định đoạt.
22
Trên đường từ hoàng cung trở về vương phủ, kinh thành bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên kể từ đầu đông.
Ta vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài, khắp nơi trắng xóa một màu, chỉ cảm thấy như đã cách cả một đời.
Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, trời đất đã đảo điên.
Vị vương gia ngốc nghếch từng bị người người chèn ép, cùng ta, chính phi bị lạnh nhạt bấy lâu, giờ đây, đã đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Nhưng trong lòng ta, lại chẳng có chút vui sướng như từng tưởng tượng.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng sau tất cả bụi trần đã lắng xuống.
Về đến vương phủ, Tiêu Triệt cho lui toàn bộ hạ nhân.
Trong gian phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người chúng ta.
Chàng bước đến bên ta, đưa tay ôm ta vào lòng.
Cái ôm này rất chặt, rất mạnh, như thể muốn hòa tan ta vào m.á.u thịt xương tủy của chàng.
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Chàng khẽ nói bên tai ta.
Ta vùi mặt vào lồng n.g.ự.c ấm áp ấy, khẽ gật đầu, mà nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Phải rồi, mọi thứ… đã qua thật rồi.
Những ngày tháng nơm nớp lo sợ, những âm mưu tranh đoạt, những lúc như múa trên lưỡi d.a.o, cuối cùng, cũng đã kết thúc.
“Vãn Tình.”
Chàng nâng mặt ta lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt:
“Xin lỗi nàng.”
Ta ngẩn người: “Tại sao lại xin lỗi?”
Chàng nhìn ta, ánh mắt chứa đựng sự nghiêm túc và áy náy chưa từng có.
“Thật ra… ta đã nhớ lại từ lâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Năm thứ hai nàng chăm sóc ta, ta đã hồi phục thần trí.”
Tim ta chợt thắt lại.
“Vậy vì sao…?”
“Vì ta sợ.”
Chàng cười khổ:
“Khi đó ta trắng tay, xung quanh toàn là người của Thái tử. Nếu để lộ, chỉ có con đường c.h.ế.t. Ta chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, âm thầm tìm cơ hội.”
O Mai d.a.o Muoi
“Năm đó, là quãng thời gian đen tối và đau đớn nhất trong đời ta. Ta tỉnh táo, nhìn mình như kẻ ngốc, bị người đời cười nhạo, bị ức hiếp. Ta thậm chí đã nhiều lần muốn… cứ c.h.ế.t quách đi cho xong.”
Giọng chàng rất nhẹ, nhưng ta lại cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng sâu thẳm ẩn chứa trong đó.
Tim ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.
“Là nàng đã kéo ta lên từ vực thẳm.”
Chàng nhìn ta, trong mắt tràn đầy biết ơn… và tình yêu.
“Mỗi đêm, nàng lén mang đồ ăn cho ta, sợ ta đói.”
“Mùa đông, nàng đem phần than ít ỏi trong phủ sang phòng ta, còn bản thân thì rét run vì lạnh.”
“Khi ta bị người của Liễu Như Nguyệt ức hiếp, nàng lao ra che chở cho ta, dù bị đánh đến mình đầy thương tích.”
“Vãn Tình, nàng có biết không, trong những ngày đêm tăm tối đó, nàng là… ánh sáng duy nhất của ta.”
Từng điều chàng nói ra, như những chiếc chìa khóa, mở tung cánh cửa ký ức của ta.
Những chi tiết tưởng như nhỏ nhặt và đã bị ta lãng quên từ lâu, thì ra, chàng đều nhớ rõ rành rọt.
“Vậy nên…”
Ta nghẹn ngào, chẳng thể nói nên lời.
“Vậy nên, khi ta rơi xuống hồ băng, rồi tỉnh lại lần nữa, ta quyết định không đợi thêm nữa.”
Chàng từng chữ từng lời nói ra:
“Ta muốn những kẻ từng ức h.i.ế.p nàng, từng người từng người, đều giẫm dưới chân. Ta muốn mang những điều tốt đẹp nhất trên đời này, dâng lên trước mặt nàng.”
“Ta giả vờ mất trí, chỉ nhớ một mình nàng, là bởi vì, trong lòng ta, ngoài nàng ra… không ai là quan trọng cả.”
Chàng không phải vì nghe những lời ta nói trong mộng mà đối tốt với ta.
Chàng luôn nhớ, luôn biết.
Sự “mất trí” ấy, sự “sủng ái” ấy, không phải mưu kế, không phải thủ đoạn.
Mà là một tấm chân tình… đã được ấp ủ từ rất lâu.
Nước mắt ta không thể kìm nổi nữa, tuôn trào như suối.
Lần này, không phải vì tủi thân, cũng không phải vì sợ hãi.
Mà là vì… hạnh phúc.
Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi giọt lệ trên má ta.
Rồi đôi môi ấy, đặt lên môi ta.
Ngoài cửa sổ, tuyết bay dày đặc, nhuộm cả thế gian thành một màu trắng tinh khôi.
Ta biết, kể từ hôm nay, cuộc đời ta và chàng… sẽ mở ra một chương hoàn toàn mới.
Một chương không còn âm mưu, không còn thù hận, chỉ còn lại sự ấm áp, và hai chúng ta.
- Hoàn văn -