Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 16



Rồi, hắn không màng lục soát vương phủ nữa, dẫn cấm quân rút lui vội vã.

 

Ta biết – kế sách của Tiêu Triệt, đã thành công.

 

Ta bước ra khỏi mật thất, hỏi chàng:

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Chàng kéo ta ngồi xuống, rót cho ta một chén trà nóng, rồi từ tốn nói:

 

“Ta để cung nữ kia lén quay lại Đông cung, nói với Tiểu Đức Tử rằng, nàng thực ra chưa bỏ trốn, mà đang trốn trong một trang viện ngoài thành, chuẩn bị gặp người của Trấn Bắc hầu để cùng trốn sang biên cương phương Bắc.”

 

Ta lập tức hiểu ra.

 

“Vậy là Thái tử đã kéo quân đến trang viện bắt ta?”

 

“Không sai.”

 

Ánh mắt Tiêu Triệt lóe lên một tia lạnh lẽo:

 

“Hắn làm gì ngờ, trang viện đó là tài sản riêng của tâm phúc hắn – Thượng thư bộ Lại, đại nhân Trương. Và người trốn trong trang viện... không phải nàng...”

 

Chàng dừng lại, từng chữ từng lời rõ ràng:

 

“...mà là toàn bộ sổ sách tham ô nhận hối lộ suốt bao năm nay của Trương thượng thư, cùng với danh sách những tử sĩ mà hắn nuôi dưỡng trái phép.”

 

20

 

Ta hít sâu một hơi lạnh.

 

Tự ý nuôi dưỡng tử sĩ, đó là tội mưu phản!

 

“Thái tử... trúng kế rồi sao?”

 

“Dĩ nhiên.”

 

Tiêu Triệt cười lạnh:

 

“Hắn một lòng muốn bắt nàng làm bằng chứng, hại ta thân bại danh liệt, đến mức không kịp suy xét gì. Hắn dẫn cấm quân khí thế bừng bừng xông vào trang viện, trước mặt bao nhiêu người, ‘tình cờ’ phát hiện những chứng cứ đủ để khiến hắn vạn kiếp bất phục.”

 

Chiêu “dẫn hổ vào hang” này... quả thật cao tay đến đáng sợ!

 

Thái tử tưởng rằng mình đang truy bắt ta, nào ngờ lại tự tay đưa tâm phúc lớn nhất của mình... lên đoạn đầu đài.

 

Thượng thư bộ Lại mà sụp đổ, chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Thái tử nơi triều đình.

 

“Vậy... còn vụ án phóng hỏa thì sao?”

 

Ta vẫn còn lo lắng.

 

“Đừng vội, hay nhất còn ở phía sau.”

 

Tiêu Triệt vỗ nhẹ tay ta trấn an.

 

“Tiểu Đức Tử – chính là mục tiêu tiếp theo của chúng ta.”

 

Thượng thư bộ Lại xảy chuyện, Thái tử nhất định sẽ loạn trận tuyến.

 

Mà Tiểu Đức Tử, với tư cách là người trực tiếp ra tay thực hiện mọi chuyện, nắm giữ quá nhiều bí mật.

 

Để bảo toàn mạng sống, Thái tử chắc chắn sẽ nghĩ cách g.i.ế.t người diệt khẩu.

 

Và đó, chính là điều Tiêu Triệt muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chàng sớm đã phái Phong và Lâm âm thầm giám sát Tiểu Đức Tử.

O Mai d.a.o Muoi

Chỉ cần người của Thái tử ra tay, họ sẽ lập tức hành động, một chiêu “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”.

 

Quả nhiên, ngay trong đêm hôm đó, tin tức truyền đến:

 

Tiểu Đức Tử bị “thích khách” tấn công trên đường ra khỏi hoàng cung.

 

Phong và Lâm xuất hiện kịp thời, cứu được Tiểu Đức Tử, hơn nữa còn bắt sống một tên thích khách.

 

Tên thích khách đó, chính là thống lĩnh thị vệ của phủ Thái tử!

 

Người chứng, vật chứng, đầy đủ cả.

 

Sáng hôm sau, trong buổi thiết triều, Tiêu Triệt mang theo Tiểu Đức Tử bị dọa đến run rẩy, cùng với tên thống lĩnh bị trói gô như bánh chưng, xuất hiện giữa đại điện.

 

Ngay trước mặt văn võ bá quan, chàng đem toàn bộ sự thật nói ra rành rọt: Thái tử sai cung nữ trộm ngọc bội của ta, phái người phóng hỏa, vu oan cho ta, sau khi việc bại lại mưu tính g.i.ế.t người diệt khẩu...

 

Tiểu Đức Tử quỳ trên mặt đất, để giữ mạng sống, đem toàn bộ những gì mình biết nói sạch không sót chữ nào.

 

Hắn còn khai ra một bí mật kinh thiên động địa hơn nữa:

 

Ba năm trước, ly rượu đầu độc Tiêu Triệt, chính tay hắn bưng tới!

 

Tuy hắn không biết trong rượu có gì, nhưng nhớ rất rõ, chính Thái tử đích thân dặn hắn nhất định phải nhìn thấy Tam vương gia uống cạn ly đó!

 

Lời ấy vừa dứt, cả triều chấn động!

 

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Thái tử đang mặt xám như tro tàn.

 

Hại hoàng tử, chính là mưu nghịch!

 

“Phụ hoàng! Hắn nói dối! Hắn bị Tiêu Triệt mua chuộc, cố ý vu khống nhi thần!”

 

Thái tử vẫn còn vùng vẫy giãy giụa lần cuối, quỳ rạp xuống đất, chỉ vào Tiêu Triệt, gào lên như điên:

 

“Phụ hoàng! Xin người tin nhi thần!”

 

“Ồ?”

 

Tiêu Triệt lạnh lùng nhìn hắn, rồi lấy ra một vật từ trong n.g.ự.c.

 

Một bức thư.

 

“Đây là mật thư ngươi cho người gửi tới Thượng thư bộ Lại đêm qua. Trong thư viết rằng: cứ yên tâm, chỉ cần hắn gánh hết mọi tội lỗi, ngươi sẽ bảo toàn tính mạng cả nhà hắn. Còn nói, chỉ cần trừ được ‘mối họa lớn nhất’, cái ghế kia, sớm muộn cũng là của ngươi.”

 

Tiêu Triệt dâng thư lên cho hoàng thượng, thản nhiên nói:

 

“Lá thư này được tìm thấy trên người quản gia của Trương thượng thư. Trên thư – còn có bút tích và ấn tư của Thái tử điện hạ ngài.”

 

Đây chính là cọng rơm cuối cùng... đè sập lưng lạc đà.

 

21

 

Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào bức thư, tức đến mức toàn thân run rẩy, đột ngột ném mạnh bức thư vào mặt Thái tử.

 

“Nghịch tử! Ngươi đúng là nghịch tử!”

 

Ngài chỉ tay vào Thái tử, đến cả ngón tay cũng run lên:

 

“Trẫm không bạc đãi ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng để giao cả giang sơn này vào tay ngươi! Thế mà ngươi… ngươi lại làm ra chuyện hãm hại huynh đệ, mưu đồ tạo phản như vậy! Ngươi… ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi!”