Không ngờ, người đến trước cả Tấn vương, lại là sủng thiếp của hắn, Chu Như Nguyệt.
Nàng ta mặc y phục đỏ rực, đầu đội phượng quan vàng ròng, ngẩng cằm nói với ta: "Ngươi chính là Tạ Tri Ân?"
Xúc phạm trắng trợn như vậy, ta lại lười để ý đến nàng ta. Ai ngờ nàng ta lại trợn trắng mắt.
"Giả vờ thanh cao cái gì, đồ giả tạo. Ta nói cho ngươi biết, A Quyết cưới ngươi là bị ép buộc, ngươi biết điều thì tránh xa hắn ra, đừng làm tiểu tam chen chân vào giữa chúng ta."
Ta thản nhiên đánh giá Chu Như Nguyệt, nghĩ đến chắc là lời đồn không sai. Nàng ta nói năng dùng từ kỳ quái mới lạ, quả thật không giống người của thời đại này.
Nhưng đã vào làng thì phải theo lệ làng, nàng ta cứ vô lý như vậy, thật là không ổn. Nếu đắc tội với người có quyền có thế, rất có thể sẽ liên lụy đến ta, bị gán tội quản giáo người dưới không nghiêm. Vì vậy ta thản nhiên mở miệng.
“Chu di nương thật là quá phận."
Ai ngờ Chu Như Nguyệt lại cười khẩy một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Nàng ta dang hai tay ra hai bên mặt, bĩu môi nói bằng giọng the thé: "Không cho ta quá phận, ta cũng đã quá phận nhiều lần rồi, thiếu thêm một lần này nữa sao?"
Nói xong nàng ta khoanh tay trước ngực, dùng lỗ mũi nhìn ta.
"Những gì nên nói ta đều đã nói rồi, đến lúc đó nếu ngươi còn dây dưa với Tiêu Quyết, thì đừng trách ta chỉnh đốn ngươi. Ta xem tiểu thuyết tranh đấu hậu trạch cũng phải đến trăm cuốn, có thừa sức lực và thủ đoạn."
Nói xong, nàng ta nghênh ngang rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta trực tiếp lờ đi sự khiêu khích của nàng ta. Ngược lại là nha hoàn hồi môn vừa tức vừa lo, nói Chu Như Nguyệt ngang ngược như vậy, sau này chúng ta phải làm sao.
Ta thong thả phủi phủi tay áo, ánh mắt dừng lại trên sắc vàng được thờ phụng ở đằng xa. Phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là làm tốt bổn phận chính phi là được rồi.
Hoàng đế ban hôn, ai có thể vượt qua ta? Thánh chỉ còn, vị trí vương phi còn. Vinh hoa phú quý sẽ còn.
Khi Tấn vương trở về, đã là đêm khuya. Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ, nhưng sắc mặt lạnh lùng nói: "Cưới nàng là thánh mệnh khó trái, không phải bản ý của bản vương. Bản vương sớm đã tâm ý tương thông với Như Nguyệt, nếu nàng ở hậu viện an phận thủ thường, bản vương có thể bảo đảm cho nàng cơm no áo ấm. Nếu nàng không dung thứ được Như Nguyệt, bản vương cũng sẽ không để cho nàng sống yên ổn, nàng có hiểu không?"
Ta vốn đã không ôm hy vọng gì vào hắn. Nghe những lời này, ý nghĩ trong lòng ta càng thêm kiên định: "Thiếp thân biết rồi."
Thấy ta sắc mặt như thường, không hề khóc lóc hay tức giận, sự hài lòng trong mắt Tấn vương thoáng qua, rồi hắn lại nói tiếp: "Bản vương đã hứa với Như Nguyệt cả đời chỉ có hai người, sẽ không cùng nàng hành 'chuyện phu thê'."
Vừa hay ta cũng không muốn có quan hệ da thịt với hắn. Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm nghị chính trực của Tấn vương, ta không khỏi nhíu mày.
Hậu viện của hắn cũng không chỉ có mỗi Chu Như Nguyệt. Ngoài Chu Như Nguyệt, còn có hai thị thiếp, ba thông phòng. Bây giờ sao lại bày ra vẻ "thủ tiết" như vậy?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng ta không biểu hiện ra mặt, lấy lui làm tiến nói: "Thiếp thân biết rồi, vậy tối nay thiếp thân ngủ ở chiếc giường nhỏ ngoài kia."
Sắc mặt Tấn vương hơi dịu lại, ừ một tiếng. Ta sai nha hoàn ôm chăn đệm ra ngoài. Vừa hay ta cũng không muốn ngủ chung giường với hắn.