Ta nói: "Nể tình vương gia yêu thương ngươi, nhiều lần ngươi vượt quá giới hạn ta đều không so đo. Ta mong muốn hậu viện của vương gia hòa thuận êm ấm, chỉ là ngươi tính tình ngang ngược, một thị thiếp nho nhỏ lại dám xông vào viện của chính phi đập phá. Lần này nếu ta không xử lý ngươi, truyền ra ngoài e rằng ta sẽ phải gánh tội danh quản gia không nghiêm."
Ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn dưới đất, sai người đè Chu Như Nguyệt xuống, đánh mười gậy. Lại cấm túc nàng ta ở Lãm Thúy viện, viết bản kiểm điểm.
Hạ nhân tự giác thu dọn mọi thứ, ta tiếp tục xem sổ sách trong tay, nghĩ cách làm giàu. Ta cứ nhường nhịn mãi, chỉ càng khiến Chu Như Nguyệt thêm kiêu ngạo, khiến nàng ta tưởng ta thật sự sợ nàng ta.
Hình phạt thích đáng, có thể khiến nàng ta nhận thức rõ bản thân, cũng có thể củng cố địa vị của ta trong vương phủ. Để cho đám hạ nhân đều biết, hậu viện của vương phủ là do ai làm chủ.
Tuy Tấn vương đang giận dỗi với Chu Như Nguyệt, nhưng dù sao nàng ta cũng là người hắn yêu thương nhất. Hắn nhanh chóng đến viện của ta, để bênh vực Chu Như Nguyệt.
Đối mặt với sự chất vấn của hắn, ta thuận theo tự nhiên dâng lên một chén canh dưỡng thần. Vừa rồi ta đã nghĩ ra cách đối phó.
Tấn vương mắc bệnh đau đầu, khi phát tác đau đớn khó nhịn. Ta giả vờ nói đã biết trước bệnh tình của Tấn vương, đã tìm thần y điều chế canh an thần.
Chu Như Nguyệt đến viện của ta đập phá là chuyện nhỏ, nhưng lại vô tình làm hỏng dược liệu ta vốn định dùng để sắc thuốc cho hắn. Nghĩ đến thân thể của hắn, ta mới nhất thời tức giận mà trách phạt Chu Như Nguyệt.
Tấn vương nửa tin nửa ngờ lời nói của ta, nhìn ta tạm thời không nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sải bước ra khỏi viện của ta, hắn cho người đi kiểm tra, xác nhận chén canh quả thật có vị thuốc chữa đau đầu, mới sai người đưa đến mấy món đồ trang trí bày tỏ thái độ. Ta nhìn mấy chiếc bình hoa bình thường kia, phẩy tay, bảo hạ nhân cất đi, không cần bẩm báo lại với ta.
Người như Tấn vương, từ trước đến nay chỉ yêu bản thân mình, chỉ cần liên quan đến lợi ích của hắn, hắn sẽ đứng về phía có lợi cho hắn.
Những ngày này ta cũng đã dò la rõ ràng, về chuyện năm xưa Tấn vương vì Chu Như Nguyệt mà cãi lời hoàng thượng, trong đó còn có ẩn tình. Chung quy lại vẫn là vì Chu Như Nguyệt đã chữa khỏi bệnh chân cho Tấn vương. Lúc đó là lúc Tấn vương cảm động nhất, cũng là lúc yêu Chu Như Nguyệt nhất.
Nhưng Tấn vương dù sao cũng là nam nhân, lại sinh ra trong hoàng tộc, sao có thể cả đời chỉ có một nữ nhân?
Ta nghiêng người nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ một lát. Vốn tưởng rằng sẽ yên ổn, ban đêm Chu Như Nguyệt lại gây chuyện. Nàng ta thu dọn hành lý, trèo tường vương phủ, muốn bỏ trốn. Đêm tối gió lớn, nàng ta bị thị vệ của vương phủ nhận nhầm là thích khách, suýt nữa bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Khi ta sửa soạn chỉnh tề vội vàng đến nơi thì Tấn vương vẫn chưa tới.
Chỉ thấy Chu Như Nguyệt khoác bộ y phục màu vàng nhạt, ôm một gói nhỏ, ngồi bệt dưới đất khóc nức nở.
Nàng bị thương ở tay, m.á.u đã khô lại.
Ta thở dài, gọi thị nữ bên cạnh đến lau sạch vết thương và băng bó cho nàng ta.
Giờ là mùa hè, thời tiết nóng nực, nếu để lâu vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng. Dù sao nàng ta cũng là phận nữ nhi, lại chẳng gây ra tội ác tày trời gì, ta cũng không nỡ làm khó nàng ta.