Vương Phi An Nhàn

Chương 7



Nhưng nghĩ đến việc phi tần trong hoàng tộc tự ý bỏ trốn mà bị phát hiện trong vòng trăm ngày thì là tội lớn, huyệt thái dương ta lại giật thon thót.

 

Theo luật, phải bị xử tử. Thế nhưng Chu Như Nguyệt lại là trường hợp đặc biệt, việc này phải chờ Tấn vương đến mới có thể quyết định.

 

Ta lệnh cho người bao vây vương phủ, không được để lộ tin tức ra ngoài. Tấn vương vội vã đến, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn nhìn thấy Chu Như Nguyệt nhưng chẳng hề để ý đến bàn tay bị thương của nàng ta.

 

Thay vào đó, hắn  tát mạnh vào Chu Như Nguyệt và quay đầu đi.

 

"Tự phụ! Ta đã nuông chiều ngươi quá nhiều, ngươi càng ngày càng ngang ngược."

 

Ta đứng sang một bên và thấy rõ sự bất bình của Chu Như Nguyệt khi lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Vương, và sự hoài nghi, thất vọng sau khi bị đánh.

 

Chu Như Nguyệt nhìn Tấn vương: “Tiêu Quyết, ngươi đánh ta, tên bạo lực gia đình này! Nếu hai ngày nay ngươi không ở cùng người khác mà lạnh lùng hành hung ta, ta làm sao có thể tức giận bỏ chạy?

Được rồi được rồi, lúc đầu ngươi nói rất tử tế rằng ngươi muốn ở bên ta cả đời. Các người thấy ta đơn độc nên dễ bắt nạt đúng không? Vậy chi bằng ta c.h.ế.t quách đi cho xong, để ngươi được tự do với bọn họ!"

 

Chu Như Nguyệt khóc lóc thảm thiết, thấy vậy ta bèn nói với Tấn vương rằng việc này chưa lộ ra ngoài, rồi cáo lui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuy Chu Như Nguyệt làm ầm ĩ đến vậy, nhưng nghe nói sau đó Tấn vương chỉ dỗ dành vài câu là nàng ta đã nguôi ngoai.

 

Nghe được chuyện này, ta không khỏi cảm thán. Nữ nhân  trên thế gian này, luôn bị tình ái làm khổ. Dù Chu Như Nguyệt là nữ nhân tài giỏi, từng trải nhưng cũng không phải ngoại lệ.

 

Mấy ngày nay kinh thành mưa tầm tã, chưa kể Giang Nam càng ngập lụt. Phụ ta gửi thư báo rằng những thứ ta nhờ ông ấy chuẩn bị đã xong xuôi cả rồi.

 

Dạo này Tấn vương bận rộn với việc triều chính. Chân hắn bị thương là do hồi nhỏ cứu Hoàng thượng nên mấy năm nay Hoàng thượng đối xử với hắn rất khoan dung.

 

Sau khi bình phục, Tấn vương đã vào triều và hiện giờ cũng có chút danh tiếng. Từ khi hắn làm lành với Chu Như Nguyệt, cuộc sống trong vương phủ cũng yên ổn được một thời gian.

 

Sắp đến sinh thần lão phu nhân Quốc công phủ, ta nói với Tấn vương ngày mai chúng ta sẽ đến dự.

 

Nào ngờ đâu, Chu Như Nguyệt cũng muốn đi. Nếu là trước đây, Tấn vương chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng dạo này hắn đang bận việc thương thảo với người Hồ, sợ rằng nếu có tin tức bất lợi nào truyền ra ngoài lúc này thì sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán.

 

Thế nên Tấn vương đã từ chối. Đây không phải chuyện ta nên bận tâm, ta đã tìm hiểu trước một số tin tức để có thể trò chuyện với các phu nhân trong kinh thành.

 

Trong bữa tiệc, lão phu nhân Quốc công cầm tay ta, cười nói vui vẻ. Bà ấy nói rằng bà ấy nhớ ta, khen ta có kiến giải độc đáo về thơ ca. Ta nhân cơ hội này kể công phụ mẫu, rằng họ đã mời đại nho về dạy dỗ ta từ thuở ấu thơ, lại còn đích thân chỉ bảo ta nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com