Lão phu nhân Quốc công phủ gật gù, nhìn ta với ánh mắt càng thêm trìu mến. Lão Quốc công văn võ song toàn, là huynh đệ kết nghĩa với Hoàng thượng. Thuở trẻ, hai người từng cùng nhau chinh chiến sa trường, về già, lão Quốc công chủ động giao lại binh quyền, lui về làm mưu sĩ cho Hoàng thượng.
Được lão phu nhân Quốc công yêu mến rất có lợi cho kế hoạch của ta. Nhưng ta biết phải giữ chừng mực, không nên nói quá nhiều. Chuyện này cần phải từ từ, không thể vội vàng.
Tấn vương thấy ta và lão phu nhân Quốc công phủ trò chuyện thân mật, trên đường về cũng dịu dàng với ta hơn.
Ta biết hắn đang có ý định tranh giành ngôi vị, nếu có thể lôi kéo được lão Quốc công ủng hộ Tấn vương phủ thì sẽ là một trợ lực lớn. Tấn vương đã nhận ra giá trị của ta, cho rằng có thể lợi dụng ta để đạt được mục đích.
Hắn không chỉ mang đến chính viện vô số châu báu, mà còn muốn ở lại đây qua đêm. Ta thấy phiền phức vô cùng. Vội vàng sai thị nữ pha chế thuốc mê, đợi Tấn vương đến thì cho hắn uống, khiến hắn mê man và gặp ảo giác trong mơ.
Thực ra ngay từ khi mới bước chân vào vương phủ, ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của nam nhân này, cảm thấy ghê tởm vô cùng. Sau một đêm yên ổn, Tấn vương tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn.
Chu Như Nguyệt lại không vui, nhưng lần này nàng ta không làm ầm ĩ nữa, Có lẽ sau vài lần như vậy, nàng ta cũng đã thông minh hơn đôi chút.
Ta chẳng bận tâm, chỉ lo lắng cho tình hình Giang Nam, lại đến mùa lũ lụt.
Phụ thân ta gửi thư nói rằng ông ấy không yên tâm khi ta ở một mình trong kinh thành, nên lấy cớ gửi đồ cho ta để mua sắm nhiều vật dụng. Khi lũ lụt xảy ra, ông ấy sẽ mang số đồ đó ra cứu tế dân nghèo, cứu sống nhiều người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xem xong thư, ta đem đốt đi. Ta tin tưởng phụ thân ta sẽ làm tốt mọi việc. Chỉ cần ta tìm được thời cơ thích hợp, cha ta trở về kinh báo cáo công việc chắc chắn sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng không lâu sau, trong kinh thành xuất hiện một vở kịch. Vở kịch kể về chuyện tình của một chàng công tử và một cô gái thôn quê. Vì chênh lệch thân phận, cô gái chỉ có thể làm thiếp.
Hai người yêu nhau thắm thiết nhưng cuối cùng chàng trai không chịu nổi áp lực từ gia đình, buộc phải cưới chính thê.
Chính thê độc ác, không ngừng hại người thiếp nhưng cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông, chàng công tử và cô gái thôn quê đã đến được với nhau.
Câu thoại kinh điển nhất trong vở kịch là: "Tuy thiếp chỉ là người thiếp nhưng chàng vẫn chưa cưới thê."
Ước gì ta như sao, chàng như trăng, đêm đêm tỏa sáng bên nhau.
Ai cũng nhìn ra vở kịch này chính là nói về ta, Tấn vương và Chu Như Nguyệt. Ta chính là chính thê độc ác trong vở kịch.Dân chúng trong kinh thành đều hóng xem phản ứng của ta. Ta bình tĩnh quan sát, đợi đến khi tin đồn lan truyền khắp nơi, ta mời ban kịch đến vương phủ biểu diễn.
Sau khi xem xong, ta thưởng cho các diễn viên rồi khen ngợi vở kịch hết lời. Chỉ có một điều ta thắc mắc. Chính thê là chủ mẫu trong gia đình, nắm giữ việc nội trợ và được ông bà mẫu yêu quý. Tại sao lại phải tranh giành tình cảm với một người thiếp, để rồi mất tất cả?
Câu hỏi này khiến những kẻ đang chờ xem trò cười của ta trong kinh thành phải suy nghĩ lại.