Bắc Minh Thần liên tục lắc đầu, nắm tay Phật Tịch chặt hơn: "Không có, không có việc gì, không hề có." Sau đó còn nói: "Ta không thích cười, nhưng ngày nào ta cũng muốn cười với nàng."
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên vẻ hoài nghi, giọng điệu không rõ: "Dáng vẻ ta cười rất giống vàng bạc châu báu à?"
Bắc Minh Thần mấp máy môi mấy lần, ngẩn người không nói được câu nào. Hắn muốn nói chuyện tình cảm với Phật Tịch, nhưng nàng nói vài câu đã khiến người ta tỉnh táo.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Giản Triều, lạnh lùng nói: "Đệ hỏi chuyện gì làm gì?"
Giản Triều nhìn xuống dưới lầu: "Vừa rồi khi đệ ngã xuống nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc trên đường. Lúc đó, trong lòng đệ rộn ràng, hai người nói xem có phải đệ nhìn thấy nữ tử kia vừa gặp đã yêu không?"
Phật Tịch lắc đầu: "Ta nghĩ rằng ngươi ngã sấp xuống vì khinh công không tốt, thì ra ngươi không chỉ có khinh công không tốt mà còn có suy nghĩ xấu xa."
Giản Triều không đồng ý, cãi với Phật Tịch: "Sao tư tưởng của đệ lại không đứng đắn?"
"Ngươi không phải vừa gặp đã yêu mà là háo sắc.
Giản Triều phản bác: "Tẩu dám cam đoan Bắc Minh Thần đối với tẩu không phải vì sắc đẹp không?"
Nói xong, hai người cùng nhìn về phía Bắc Minh Thần đang ngồi một bên.
Trong phút chốc Bắc Minh Thần không biết nên nói thế nào, từ khi hắn trở về từ chiến trường đã cảm thấy Phật Tịch rất thu hút người khác.
"Ta, ta thật lòng thích nàng."
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần ngập ngừng đáp đã biết Giản Triều nói đúng.
[Chắc chắn tên này ban đầu cũng háo sắc, sau đó mới dần thích ta.]
[Cơ hội tốt như vậy, có nên thừa cơ đánh hắn một trận sau đó bỏ nhà ra đi không.]
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, sợ nàng hất tay hắn ra bỏ đi.
Chưa đợi hai người phản ứng, đã nghe giọng nói kích động của Giản Triều vang lên: "Mau nhìn, mau nhìn, chính là nàng, chính là nàng."
[Là nàng, là nàng, bạn của chúng ta, tiểu Na Tra...]
Phật Tịch nhìn theo ánh mắt Giản Triều.
Lúc Phật Tịch nhìn thấy nữ tử kia thì hơi chấn động, vỗ Bắc Minh Thần bên cạnh, khó hiểu nói: "Bắc Minh Thần, chàng nhìn xem nữ tử kia có phải tiểu công chúa Ninh Trường quốc không?"
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua, khẽ nói: "Là nàng ta..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phật Tịch dời mắt, nhìn Giản Triều với vẻ hứng thú, mỉa mai: "Người ta là tiểu công chúa, phu quân người ta là Thái tử đương triều, ngươi vẫn nên tắm rồi đi ngủ sớm đi."
Giản Triều hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này chưa chắc đâu."
Phật Tịch còn chưa mở miệng, đã nghe giọng nói của Bắc Minh Hoài vang lên: "Thần vương, Thần vương phi, Nhị hoàng tử."
Ba người đứng lên hành lễ: "Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài cười ôn hòa: "Không cần đa lễ."
Giản Triều nhìn Kỷ Ngưng đứng ở một bên, khẽ chớp mắt, đưa tay cùng kính mời: "Nếu Thái tử điện hạ không chê có thể thưởng trà với chúng ta."
"Đương nhiên là không rồi."
Nói xong, y ngồi xuống, Kỷ Ngưng ngồi cạnh Bắc Minh Hoài, sau đó mặt không cảm xúc cũng không nói gì.
Bắc Minh Thần đổ trà lạnh trong chén của Phật Tịch, thay trà nóng đặt đến trước mặt nàng, dịu dàng nói: "Nàng không khỏe, uống nhiều trà nóng một chút đi."
Phật Tịch bưng chén trà nhấp một hớp, lại để xuống.
[Nóng quá.]
Bắc Minh Thần cầm chén trà, lại cầm một chén trà không rót qua rót lại mấy lần, đến khi đã nguội hơn mới đưa chén trà cho Phật Tịch.
"Bây giờ không nóng nữa."
Phật Tịch nhận chén trà, cười nói: "Sao chàng biết trà nóng?"
"Ta có mắt, biết nhìn."
Giản Triều đã miễn dịch với độ sến của hai người này, giờ phút này vẫn bình tĩnh rót trà cho Bắc Minh Hoài và Kỷ Ngưng.
"Thái tử điện hạ, Kỷ Ngưng công chúa, mời dùng trà."
Bắc Minh Hoài khẽ gật đầu, nâng chén trà lên cúi đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, bọn họ như thế thật sự rất tốt.
Kỷ Ngưng cười khẽ cũng nâng chén trà lên, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta không thể tin được Bắc Minh Thần có lúc dịu dàng như thế. Phật Tịch đúng là được ông trời thiên vị.
Nàng ta ngước mắt nhìn thấy Bắc Minh Thần cười vui vẻ, đặt chén trà trong tay xuống. Một người khi có nhược điểm sẽ còn vô địch à?