Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 174: Tiểu công chúa thì sao, nếu dám có ý đồ xấu vẫn diệt nàng ta trong vài phút như thường.



Bắc Minh Hoài nghe thấy lời của Giản Triều thì cười dịu dàng:

"Thần vương đối với vương phi đúng là cực kỳ tốt, hôm đó ở đại điện, lời của Thần vương điện hạ đã khiến người người ngưỡng mộ."

Giản Triều đưa tay cầm lấy chén trà, ngón tay khẽ vuốt nhẹ, không rõ là vô tình hay cố ý, mở miệng hỏi: "Ồ? Thật sự có chuyện này sao? Chỉ tiếc hôm đó ta không có mặt, không biết đại ca đã nói gì?"

Phật Tịch thấy Giản Triều rõ ràng là biết mà còn hỏi, hơn nữa còn thay đổi hoàn toàn phong cách cà lơ phất phơ thường ngày, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ. Nàng lặng lẽ liếc sang Kỷ Ngưng, thấy trên mặt nàng ta thoáng hiện vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

[Câu này của Giản Triều là đang nói cho Kỷ Ngưng nghe sao?]

[Ninh Trường quốc bị Bắc Minh Thần đánh bại, giữa hai người này không có ẩn tình gì chứ?]

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn Phật Tịch, giọng nói dịu dàng như nước: "Muốn ăn gì nữa không?"

Bắc Minh Hoài bật cười:"Thần vương điện hạ nói, đời này chỉ cần một vương phi, đó chính là Phật Tịch."

Giản Triều bật cười, nâng chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt lén lút liếc nhìn Kỷ Ngưng, thấy sắc mặt nàng ta không thay đổi, nhưng hình như hơi cứng đờ.

Giản Triều đặt chén trà xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười mỉa, đúng là mù mắt y rồi, sao lại rung động với nàng ta chứ. Cho dù đùa giỡn thì cũng là ca ca tẩu tẩu đùa với nhau, sao có thể bỏ qua khi nàng ta nảy sinh ý đồ xấu được.

Giản Triều nghĩ đến đây quyết định thêm một mồi lửa, nếu như sau khi nghe những lời đại ca nói mà Kỷ Ngưng có thể dứt bỏ suy nghĩ không đúng đắn kia thì đúng là mọi chuyện êm đẹp, nếu không thì chỉ e tẩu tẩu sẽ không để yên cho nàng ta.

"Đại ca, lời ca nói có đáng tin không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bắc Minh Thần không chút do dự, vừa gắp điểm tâm cho Phật Tịch, vừa thản nhiên nói: "Là thật, có Phật Tịch là đủ, đời này không còn tiếc nuối gì nữa."

Giản Triều cười lòng, dời mắt nhìn Phật Tịch, vẻ mặt đắc ý giống như đang tranh công.

"Vậy thì đệ chúc đại ca đại tẩu trăm năm hạnh phúc, ân ái như thuở ban đầu."

Phật Tịch nhìn sang, cười khẽ gật đầu một cái, coi như phần thưởng.

[Không tệ không tệ,lần này Giản Triều làm tốt lắm, sau này không thể mắng y nữa.】

Bắc Minh Thần thấy không vui, rõ ràng là hắn nói những lời cảm động đó, người nên được khen là hắn chứ! Hắn đặt đũa xuống, nắm lấy tay trái của Phật Tịch, bóp nhẹ một cái, ý là nàng nên khen thưởng hắn mới đúng.

Phật Tịch liếc hắn một cái rồi lập tức quay mặt đi.

[Giản Triều đúng là hỏa nhãn, vừa nhìn đã nhận ra trà xanh, còn mạnh hơn cả Bắc Minh Thần. Trước đây Bắc Minh Thần còn bị Ninh Nhàn Uyển lừa một thời gian, nhìn lại Giản Triều xem, dù có rung động cũng không mù mắt.]

[Haiz,đây là sự khác biệt giữa Bắc Minh Thần và Giản Triều, đúng là khác hẳn Bắc Minh Thần và Thiết Trụ.

Bắc Minh Thần cạn lời, hắn thật sự không biết tại sao mình lại làm như vậy, lúc đó thật sự không khống chế được bản thân.

Bây giờ hắn chỉ mong Phật Tịch mau mau ném cái ký ức đen tối đó ra khỏi đầu, đồng thời cũng âm thầm thấy may mắn vì lúc đó mình chưa làm chuyện gì quá đáng, nếu không giờ chắc không có đường lui rồi.

Giản Triều cảm nhận được ánh mắt u oán của Bắc Minh Thần, lặng lẽ thưởng thức trà, ánh mắt nhìn Kỷ Ngưng vẫn không cảm xúc, cúi đầu nhìn chén trà trước mặt, không biết có phải ảo giác không, y cảm thấy Kỷ Ngưng đang chế giễu.

Kỷ Ngưng nghe những lời bọn họ nói, cụp mắt xuống, trong mắt không có tiêu cự, trên mặt cố vẻ chế giễu khó phát hiện.