Phật Tịch chạy vội ra khỏi thư phòng, cúi người ôm lấy mèo con rồi lao thẳng đến biệt viện, thấy xung quanh không có ai khẽ hỏi: "Thiết Trụ bị bệnh dại à?"
"Meo meo... Đột nhiên nó phát điên, húc ta vào tường, sau đó lại tự húc đầu vào tường."
Phật Tịch trợn tròn mắt, thế này là phát điên rồi sao? Nàng bước càng lúc càng nhanh, đi vào biệt viện, nhìn cánh cửa rơi trên mặt đất, trong lòng hơi chột dạ.
"Meo meo... Tịch tỷ nhìn đi, cánh cửa đó là bị Thiết Trụ húc rơi đấy."
Phật Tịch mím môi không nói, cúi xuống đặt mèo xuống, quay đầu lại thấy Thiết Trụ đang nằm rạp ở góc tường. Nàng đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay lay lay đầu nó.
"Ngươi sao vậy?"
Thiết Trụ ấm ức vô cùng, quay đầu sang bên, giọng cực nhỏ: "Gâu gâu... Thiết Trụ khổ quá, Thiết Trụ không muốn nói chuyện.”
Phật Tịch vốn định vung tay tát một cái, nàng đã cho nó mặt mũi vậy rồi. Nhưng nghĩ lại Thiết Trụ đội nồi giúp mình chuyện cánh cửa, nàng không thể quá vô tình được, tiếp tục dịu dàng nói: "Chẳng phải chỉ là một cánh cửa thôi sao? Hỏng thì thay cái mới, có đến mức như sắp c.h.ế.t thế kia không?”
Thiết Trụ kinh ngạc nhìn qua, nó tưởng Phật Tịch sẽ tát nó một cái, không ngờ người yêu thương nó nhất vẫn là Phật Tịch.
"Gâu gâu... Vẫn là Tịch tỷ tốt nhất."
Phật Tịch đưa tay sờ mũi, chột dạ nói: Ha ha, vậy thì đừng ăn vạ nữa, dậy đi."
Thiết Trụ lắc lắc người: "Gâu gâu... Chó muốn rời khỏi Thần Vương phủ, tỷ dẫn ta rời khỏi đây được không?”
Phật Tịch hơi khó hiểu: "Sao lại muốn rời khỏi Thần Vương phủ?"
"Gâu gâu... Ở đây đáng sợ quá, thật sự có ma."
Phật Tịch nhìn dáng vẻ đáng thương của Thiết Trụ, trên gương mặt chó hiện vẻ ngây ngốc, nàng gật đầu: "Được rồi, ta đưa ngươi đến Linh Tịch Các."
Thiết Trụ vội đứng dậy, đi theo sau Phật Tịch rời khỏi biệt viện.
Phật Tịch lên xe ngựa, đợi một lúc lâu không thấy Thiết Trụ lên. Nàngvén rèm nhìn ra thì thấy, cạn lời, Thiết Trụ đang giơ hai chân trước lên thành xe, cố sức nhảy lên, còn Linh Tiêu thì đứng bên cạnh nhìn với vẻ kinh ngack.
Phật Tịch cạn lời, đúng là con ch.ó ngốc.
Thiết Trụ thử mãi không được, bèn chạy lùi lại một đoạn, sau đó ra sức lao về phía xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay lúc Phật Tịch đang thấy Thiết Trụ rốt cuộc cũng thông minh một lần, thì chỉ thấy nó vút qua trước mắt nàng.
Thiết Trụ như cá chép vượt long môn, nhảy vọt qua đầu xe ngựa.
"Gâu gâu... Dùng sức mạnh quá rồi."
Thiết Trụ lắc lắc người, chăm chăm nhìn xe ngựa, bới chân trên đất mấy cái rồi lại lao tới.
Lại thấy Thiết Trụ vút qua lần nữa trước mắt Phật Tịch, nàng trầm mặc, nó nghĩ đây là đoàn xiếc hả? Định biểu diễn nhào lộn cho nàng xem sao?
Phật Tịch thấy Thiết Trụ nằm đất nghi ngờ nhân sinh, nàng thật sự muốn nói: sau này ra ngoài đừng nhận là quen biết ta, mất mặt.
Sau đó nàng bước xuống xe, nghiêm giọng quát: "Lại đây!"
Thiết Trụ ủ rũ đi tới, hai chân trước bám vào thành xe, Phật Tịch cúi người nắm lấy hai chân sau của nó, đẩy nó lên xe ngựa. Sau đó nàng phủi tay, bước lên xe ngồi xuống, nhìn Thiết Trụ đang nằm bẹp ra, lườm một cái: "Đúng là ngu như heo."
Thiết Trụ yếu ớt kêu lên: "Gâu... Nói linh tinh..."
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến nó nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Vương phi, đến cổng sau Linh Tịch Các rồi."
Phật Tịch mở mắt, đá đá Thiết Trụ đang lười biếng nằm dưới chân.
Thiết Trụ vẫn ủ rũ.
Phật Tịch nhíu mày, ánh mắt quét từ trên xuống dưới người Thiết Trụ, giọng chất vấn: “Này, không phải ngươi đang yêu đương vụng trộm đấy chứ? Bây giờ mang thai rồi, đến Linh Tịch Các để dưỡng thai à?”
Thiết Trụ muốn giơ móng vuốt đập một cái, miệng gì mà độc vậy trời! Nó kiêu ngạo ngẩng đầu, bước ra ngoài nhảy xuống xe ngựa.
Phật Tịch nhún vai, bước xuống xe, nói với Linh Tiêu: "Ngươi đi làm việc đi, lát nữa ta tự về."
Linh Tiêu cung kính đáp: "Vương phi, vương gia lệnh cho thuộc hạ bảo vệ sự an toàn của người."
Phật Tịch hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy ngươi theo ta vào trong đi, ta có thể ở lại hơi lâu, ngươi vào nghỉ một chút."
Nói xong không đợi Linh Tiêu đáp lại, nàng xoay người bước vào Linh Tịch Các.