Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 179: Sau này ra ngoài đừng nói quen ta, mất mặt



Linh Tiêu buộc ngựa lại sau đó bước vào trong, chợt nghe thấy Phật Tịch nói với nói với Thi Châu: "Sau này Thiết Trụ ở lại Linh Tịch Các, nếu nó dám làm loạn cứ nói với ta, ta sẽ đến dạy dỗ nó."

Vẻ mặt Thiết Trụ cạn lời.

Thi Châu liếc Thiết Trụ, gật đầu đồng ý.

Phật Tịch lại nói: "Tìm chỗ cho Linh Tiêu nghỉ ngơi đi, ta phải vào kho tư liệu."

"Tịch tỷ yên tâm."

Phật Tịch xoay người bước vào mật thất, trong giây phút bấm chốt mở, nàng chạy như bay đến cửa. Cửa vừa mở vội lao vào trong, khi thấy quần áo không bị kẹt lại thì cả người vô cùng vui vẻ, nhảy tại chỗ mấy lần.

"Quá tốt rồi..."

Sau đó nàng vội chạy nhanh vào trong, vừa chạy vừa gọi: "Đại thúc! Nguyệt di!"

Sau khi đi qua góc rẽ, Phật Tịch thấy Thi Hoành đang sắp xếp văn thư, còn Phí Nguyệt thì ngồi một bên đọc sách uống trà.

Phí Nguyệt nghe tiếng, đặt cuốn sách thuốc trong tay xuống, mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Tịch đến rồi, mau lại đây."

Phật Tịch mỉm cười đi tới ngồi cạnh Phí Nguyệt, nghiêng đầu nhìn Thi Hoành đang loay hoasách thuốc dọn tư liệu, nàng cười hả hê nói: "Nguyệt di, đại thúc siêng năng thật, một người làm bằng mấy người."

Thi Hoành lười biếng không muốn làm nhưng buộc phải làm: "..."

Phí Nguyệt cười ha hả: "Vậy thì để đại thúc con làm nhiều hơn chút."

Phật Tịch thu lại vẻ hả hê, liếc nhìn sách thuốc trong tay Phí Nguyệt.

"Nguyệt di, dạy con sách thuốcật đi."

Phí Nguyệt hứng thú nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng đầy ẩn ý: "Sao thế, sợ Thần vương lại hạ thuốc con à?"

Khóe miệng Phật Tịch giật giật, khoát tay: "Không phải, con chỉ muốn học thôi mà."

Phí Nguyệt không tin nổi, hỏi lại: "Hồi trước bảo học sách thuốcật mà con cứ như sắp c.h.ế.t đến nơi."

"Ây da, không phải lúc trước không hiểu chuyện à? Hơn nữa con vẫn còn nhỏ mà." 

Phí Nguyệt vô cùng bái phục cái khả năng mở mắt nói dối của nàng: "Chỉ sợ không bao lâu nữa con sẽ sinh một đứa con, lúc đó nói mình là con nít không xấu hổ à."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phật Tịch lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không xấu hổ gì hết."

Nhưng nhắc đến con cái, Phật Tịch chợt nhớ tới Lâm vương phi, nàng tiện tay cầm cuốn sách thuốc trên bàn, thờ ơ nói: "Nguyệt di, cho con một toa thuốc dễ thụ thai đi."

Phí Nguyệt nén cười, trêu chọc: "Ái chà, có người muốn trải nghiệm cảm giác làm mẹ rồi kìa."

Phật Tịch nhìn mớ chữ chi chít trong sách thuốc, gật đầu, chẳng phải Lâm vương phi tỷ tỷ luôn mong có một đứa bé à?

Phí Nguyệt thấy Phật Tịch cúi đầu chăm chú nhìn sách, tưởng nàng thẹn thùng, cười cười đứng dậy: "Con chờ chút."

"Vâng..."

Phí Nguyệt vừa rời khỏi mật thất, Phật Tịch đã đặt sách thuốc xuống, dụi dụi mắt, mỗi khi nhìn những chữ này nàng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Nàng đứng dậy đi về phía Thi Hoành, thấy ông đang làm bộ làm tịch, bèn nghiêm mặt giả vờ chính nghĩa: "Đại thúc, con phải đi méc Nguyệt di là thúc đang lười mới được."

Thi Hoành lờ Phật Tịch, đặt quyển sổ lên kệ: "Hôm nay con đến đây có chuyện gì?"

Phật Tịch bước lên giúp ông sắp xếp: "Đại thúc, thúc có biết truyền thuyết về song sinh trong hoàng thất không?"

Tay Thi Hoành hơi khựng lại, lắc đầu: "Song sinh gì chứ, chẳng phải con của Hoàng thượng đều là sinh đơn sao?"

Phật Tịch nhận ra thân thể ông hơi cứng đờ, nheo mắt lại, tiếp tục ung dung hỏi: "Vậsách thuốcc có biết chuyện về Thái tử phi năm xưa, tức là mẫu thân của Bắc Minh Thần không?"

"Không biết."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ, gật gù, mở một cuộn tư liệu bên cạnh, lẩm bẩm: "Vậy Linh Tịch Các chúng ta chưa từng tra qua sao?"

Thi Hoành khẽ ừm một tiếng: "Không ai điều tra những chuyện này cả."

Phật Tịch quay đầu nhìn ông, mỉm cười: "Vậy thì bắt đầu cho người điều tra đi. Điều tra chân tướng cái c.h.ế.t của Thái tử và Thái tử phi năm xưa, còn phải điều tra một người."

Thi Hoành nuốt nước bọt: "Ai?"

Phật Tịch đặt tư liệu trong tay xuống, tiếng chạm của những cuộn tài liệu vang lên hòa với giọng nói kiên định của nàng: "Giản Yên..."

Ngay lúc đó, chợt nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất. Phật Tịch liếc nhìn Thi Hoành, lại quay đầu nhìn lại, thấy Phí Nguyệt đứng ở cửa ra vào, sách thuốc trong tay rơi trên đất.

Phật Tịch mỉm cười chạy tới, ngồi xổm xuống nhặt sách, tùy ý nói: "Nguyệt di sao thế?"