Vứt Đi 10 Năm Tình Cảm

Chương 7



Những người cộng sự thân cận chính là các “cựu cánh tay phải” của tôi, nhất trí cho rằng tôi sắp làm việc đến hóa điên rồi, cần phải đi tham gia mấy hoạt động giải trí.

Ví dụ như… họp lớp.

Không biết bằng cách nào, họ còn kiếm về cho tôi một chiếc xe đạp.

Nói là gì mà "ốc vít toàn titan" các thứ.

Thật ra chẳng ai trong số bọn họ là có tìm hiểu gì cả, cứ nghe quảng cáo là mua đại thôi nghe đâu tốn tận 500 ngàn.

Có vẻ còn đắt hơn chiếc Mercedes C-Class của Lục Trình Phưởng thì phải.

Mọi người thường có thiện cảm và dễ chấp nhận hơn với những phú nhị đại.

[Phú nhị đại: Thường chỉ thế hệ thứ hai giàu có nhờ phụ huynh]

Nhưng với những người tự tay trở thành một phú nhất đại, thì bọn họ luôn thể hiện ra mang ánh nhìn khắt khe và đầy nghi ngờ mà đánh giá.

[Phú nhất đại: Tự bản thân thành công]

“Cô ta dựa vào cái gì mà có thể thành công đến nổi lên sàn chứng khoán quốc tế?”

“Không thể nào đâu, mới ngoài ba mươi, gia đình thì bình thường sao có thể làm được.”

“Chuyện này có thật không vậy? Tôi thì không tin rồi đó.”

“Viết tiểu thuyết chắc? Mà tiểu thuyết cũng không viết lố như thế đâu, trông chẳng có gì nổi bật cả.”

Đúng vậy.

Tôi không có gì nổi bật cả.

Nhưng có lẽ, vận mệnh luôn dành một chút ưu ái nho nhỏ vào khoảnh khắc bạn thật sự muốn vươn lên.

Cuộc đời ai cũng sẽ gặp vài cơ hội. Chúng đến rất nhanh, có khi bạn còn chẳng kịp nhận ra đó là cơ hội của mình.

Nhưng chỉ cần bạn nắm được…

Bạn sẽ bay lên.

Tôi không định kể cho đám bạn bè đại học biết về cuộc sống hiện tại của mình.

Tôi chỉ đạp xe tới, ăn một bữa cơm, gặp lại vài người cũ, thư giãn một chút.

Tiếng cười nói vang đầy trong phòng riêng.

“Hứa Trì, bao giờ mà chị cũng biết đùa vậy!”

Chu Thi Thi vừa cười rũ rượi vừa nói:

“Chị gái à, chị không phải đang mơ đấy chứ? Giờ là ban ngày đấy!”

Lục Trình Phưởng nhìn tôi, ánh mắt lướt qua một tia khinh miệt.

Anh ta cho rằng, từng hẹn hò với tôi là một vết nhơ trong đời mình.

Đúng lúc đó.

Một nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào:

“Xin hỏi… có vị khách nào đỗ xe đạp bên ngoài không? Bị một chiếc xe ô tô va vào, làm cong tay lái rồi ạ.”

“Tài xế đó vội quá nên để lại hai trăm đồng, nhờ chúng tôi đưa lại.”

Phục vụ đặc biệt mang vào hai tờ tiền mặt hai trăm đồng.

Có người lập tức nói:

“Chắc là xe của Hứa Trì rồi! Cả phòng chỉ có mình chị ấy đi xe đạp mà!”

Nói xong, cả đám cười ồ lên.

Làm cong tay lái ư?

Tôi nghĩ một lát, rồi đáp:

“Hai trăm chắc không đủ đâu.”

Tiếng cười đột ngột lắng xuống, rồi lại nổ ra to hơn cả ban nãy.

Chu Thi Thi cười đến chảy cả nước mắt:

“Chị gái à, chị nên cầm lấy hai trăm đi, chỉ là một cái xe đạp rách nát thôi mà!”

Một nữ sinh từng là bạn cùng ký túc xá đại học, ngồi cạnh tôi, nhỏ giọng bênh vực:

“Giờ người ta chuộng xe đạp mà… tôi nghe nói có xe đắt lắm đấy, xe của Hứa Trì nhìn cũng không rẻ đâu…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng lời của cô ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong một tràng cười ầm ĩ khác.

Tôi chẳng buồn để ý, chỉ nói với phục vụ:

“Anh có thể cho tôi xin số liên lạc của người đó không? Tôi sẽ gửi hóa đơn sửa chữa sau. Bây giờ chưa rõ sẽ tốn bao nhiêu.”

Nghe đâu xe này còn là hàng nhập khẩu, không biết có cần gửi ra nước ngoài sửa không nữa.

Chiếc xe mới được tặng, giờ vừa nhận thông báo đã bị tông méo, tâm trạng tôi đúng là chẳng dễ chịu gì.

Ánh mắt nhân viên phục vụ thoáng hiện vẻ khinh khỉnh, như thể nghĩ tôi đang cố ý kiếm chuyện đòi tiền.

Nhưng vì phép lịch sự nghề nghiệp, anh ta vẫn quay lại liên hệ với người gây tai nạn.

Điện thoại vừa nối máy, giọng bên kia đã đầy mất kiên nhẫn, cũng cho rằng tôi đang làm lớn chuyện.

Người trong phòng cũng bắt đầu khuyên can:

“Hứa Trì, hai trăm là quá đủ rồi còn gì!”

Tôi thở dài, mở điện thoại, đưa màn hình có ảnh chụp giao dịch vừa rồi cho nhân viên phục vụ xem.

“Nhờ anh gửi cái này giúp tôi.”

Nhân viên liếc nhìn, rồi lại nhìn kỹ hơn lần nữa hai mắt mở to, như không tin vào mắt mình.

“Cô… cô không phải là dân chuyên đi đòi tiền va quẹt xe chứ…?”

Một nam sinh trong phòng tò mò ló đầu sang xem.

Vừa thấy rõ con số, anh ta hét lên:

“Năm vạn tám?!”

Rồi lại hét to hơn:

“Khoan… năm mươi tám vạn!?”

Cả căn phòng.

Tiếng cười lập tức câm bặt.

“Các việc tiếp theo có thể liên hệ với trợ lý của tôi.”

Tôi đưa thông tin liên lạc của thư ký cho nhân viên phục vụ, rồi trở lại chỗ ngồi.

Ánh mắt mọi người trong phòng đầy biến hóa.

Có người lên tiếng xác nhận:

“Hứa Trì, sao cô lại mua cái xe đạp tận năm mươi tám vạn vậy?”

Lại có tiếng thì thầm bàn tán:

“Không phải ảnh chỉnh sửa chứ?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Bạn bè tặng.”

Người vừa hỏi lập tức thở phào:

“Tôi nói rồi mà! Sao có thể là cô tự mua chứ!”

Nói xong, anh ta chợt thấy câu đó không ổn, vội chữa lại:

“Ý tôi không phải là cô không mua nổi… mà là… cái xe đó, không đáng!”

“Chắc là mấy người bạn góp tiền mua nhỉ?”

“Thì ra là vậy, tụi tôi còn tưởng Hứa Trì giàu to rồi chứ, haha!”

Chỉ có cô bạn từng bênh vực tôi khẽ lẩm bẩm:

“Dù là năm mươi tám người góp… thì mỗi người cũng phải góp một vạn…”

Nhưng chẳng ai để ý lời cô ấy.

Món ăn nhanh chóng được dọn đầy bàn.

Trong phòng, người ta bắt đầu nhận anh nhận em, ồn ào náo nhiệt, khói thuốc mù mịt, không khí hỗn loạn.

Tôi ra ngoài hít thở một chút.

Khi đang đứng bên lề đường ngắm trăng, một người bất ngờ xuất hiện bên cạnh.

Là Lục Trình Phưởng.

Anh ra ngoài hút thuốc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com