Vứt Đi 10 Năm Tình Cảm

Chương 8



Nhiều năm không gặp, anh gọi tên tôi:

“Hứa Trì.”

“Chúng ta hình như… rất nhiều năm rồi không liên lạc.”

Tôi gật đầu:

“Ừ. Lâu lắm rồi.”

Dù sao năm đó anh cũng đã xóa sạch mọi dấu vết về tôi trên khắp mạng xã hội.

Lục Trình Phưởng lại nói:

“Thật ra… tôi từng để lại lời nhắn cho em.”

“Ở dưới bài hát mà chúng ta hay nghe cùng nhau.”

Tôi đã không còn nhớ nổi đó là bài gì.

Có lẽ anh đã uống nhiều, mới bắt đầu nổi hứng "ôn chuyện cũ".

Tôi lịch sự mỉm cười:

“Sau này tôi không còn thời gian nghe nhạc nữa.”

Lục Trình Phưởng cúi mắt liếc tôi, nụ cười bên môi mang chút bất đắc dĩ, như thể đang nghĩ: em vẫn bướng như xưa.

“Em ấy à, vẫn như hồi đó luôn sĩ diện, lúc nào cũng phải cãi thắng tôi cho bằng được.”

“Ngày xưa nếu em chịu xuống nước một chút, biết đâu tụi mình đã không chia tay rồi.”

Tôi: “……”

Anh ta nói tiếp:

“Tôi vẫn nhớ… lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ em khác hoàn toàn so với những cô gái tôi từng gặp từ nhỏ đến lớn.”

“Các cô ấy thì yếu đuối, đỏng đảnh, mê hàng hiệu, tiêu tiền như nước.”

Nhưng cuối cùng, người anh chọn cưới, vẫn là kiểu con gái đó.

Lúc đầu tôi có chút không hiểu.

Nhưng rất nhanh, tôi hiểu ra rồi.

Bởi vì chính anh ta cũng là người như vậy, chỉ là khác mỗi giới tính mà thôi.

Mỗi người đều có cá tính riêng, điều đó không liên quan đúng hay sai.

Chỉ là lớn lên trong môi trường như vậy, tiếp xúc sớm với những cám dỗ vật chất, sẽ rất khó giữ mình tránh khỏi.

Nhưng suy cho cùng, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong tính cách con người.

Bao năm nay, đồng đội của tôi đến từ đủ mọi miền.

Mỗi vùng đều có nét tính cách riêng, mang theo sắc thái bản địa, nhưng điều cuối cùng dùng để định nghĩa họ, vẫn là chính con người họ.

Dù sao thì, hiện tại Lục Trình Phưởng rõ ràng đâu có định ở đây bàn về triết lý nhân sinh.

Anh ta hạ giọng xuống, khàn khàn và có phần quyến rũ:

“Hứa Trì, những năm qua… em có từng nghĩ đến anh không?”

“Nếu chúng ta không chia tay, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?”

Sẽ là một cơn ác mộng.

Tôi không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười:

“Vợ anh đẹp thật.”

Lục Trình Phưởng cười khổ:

“Hứa Trì, em vẫn giận anh, phải không?”

Tôi nghĩ chắc anh ta đã uống đến mức… chẳng còn hiểu nổi lời người khác nói nữa rồi.

“Em chỉ thấy cô ấy đẹp, chứ không thấy cô ấy không biết nấu ăn. Nhà chúng tôi từ khi cưới đến giờ chưa từng nổi lửa nấu một bữa cơm.”

“Tôi toàn ăn ở công ty hoặc ra ngoài, về nhà chẳng bao giờ có cơm nóng mà ăn, nói ra còn bị người ta chê cười.”

“Cô ấy còn mua bao nhiêu đồ sưu tầm từ game online, mua mèo về nuôi rồi chê không đáng yêu, lại cho người khác… Từ trước đến nay đã đổi năm, sáu con mèo rồi…”

Tôi chẳng buồn nghe nữa, quay lưng bỏ đi.

Anh ta lập tức bước theo sau tôi, vừa đi vừa nói:

“Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa!”

“Anh biết mà, em chưa bao giờ quên được anh. Đến giờ vẫn chưa kết hôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi im lặng vài giây, thật sự hết nói nổi.

Anh ta không phải còn tình cảm với tôi.

Chỉ đơn giản là muốn tìm chút cảm giác ưu việt trên người tôi.

Kiểu như: nhìn xem, cô ấy sau khi chia tay với tôi thì không còn yêu ai được nữa. Vì chẳng ai so được với tôi cả.

Thật nực cười.

Tôi vừa quay lại phòng, thì Lục Trình Phưởng cũng lẽo đẽo theo sau.

Anh ta vờ như vô tình, tay khẽ lướt qua eo tôi.

Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm né "bàn tay yêu râu xanh" trên bàn nhậu của tôi thì rõ ràng là cố ý.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô bạn nữ vừa nhắc đến Tưởng Tồn Dã lúc nãy đã hào hứng rút điện thoại ra, kết nối livestream lên màn hình TV trong phòng:

“Mọi người mau xem thần tượng của tôi nè! Đẹp trai còn hơn mấy minh tinh trong showbiz ấy chứ!”

Trên màn hình.

Tưởng Tồn Dã mặc vest chỉnh tề, cúc áo sơ mi được cài tới tận cổ.

Gương mặt anh qua ống kính vẫn điển trai không tì vết hoàn toàn "ăn ảnh".

Sau khi trả lời xong các câu hỏi chuyên môn, một phóng viên bất ngờ hỏi bằng tiếng Trung, nửa đùa nửa thật:

“Nghe nói Tưởng tiên sinh đã kết hôn rồi? Có thể tiết lộ một chút về đối phương không ạ…”

Câu hỏi còn chưa dứt, Tưởng Tồn Dã đã vội vàng đáp lại:

“Có thể chứ!”

Đôi mắt anh sáng rực, như thể cuối cùng cũng đợi được đến khoảnh khắc này.

Anh hớn hở nói:

“Bà xã ơi, em có đang xem livestream không?”

“Anh đoán chắc là không đâu… vì chắc giờ em đang đi họp lớp.”

“Nhưng không sao, về anh sẽ chiếu lại đoạn này cho em xem!”

Nói rồi, anh hướng về ống kính, giơ tay làm dáng trái tim tự cho là đẹp trai, ánh mắt chan chứa tình cảm:

“Anh yêu em, Hứa Trì!”



Lúc rời khỏi buổi họp lớp, tôi không đi xe đạp.

Chiếc xe đã được đưa đi sửa.

Tài xế lái Maybach tới đón tôi.

Ngoài cửa xe, vẻ mặt của các bạn học cũ đều vô cùng đặc sắc.

Đặc biệt là Lục Trình Phưởng mặt anh ta lúc thì tái xanh, lúc thì đỏ bừng, lại còn có chút đen sạm, cứ như bảng pha màu vẽ không trật nhát nào.

Về sau, trong số đó có không ít người thử liên hệ lại với tôi.

Nhưng... đều bị chặn ngay từ vòng gửi xe bởi thư ký của tôi.

Cô ấy trả lời rất trơn tru:

“Ô ô ô, tuy ngài không có lịch hẹn trước, nhưng ngài là bạn học cũ của tổng Hứa ạ?”

“Dĩ nhiên là được rồi, để tôi đưa ngài vào danh sách chờ của ‘kênh ưu tiên bạn học cũ’. Trước ngài hiện tại còn vài trăm người nữa, phiền ngài chờ một chút nhé!”

Có một lần, tôi vô tình đi ngang qua văn phòng thư ký.

Lần đó cô ấy đổi cách trả lời, giọng còn cố tình khoa trương:

“Gì cơ, ngài là bạn trai cũ của Hứa tổng?”

“Vậy thì… trước khi gặp được tổng Hứa, e là ngài cần qua cửa Tưởng tổng nhà chúng tôi trước đã ạ!”

Tốt lắm.

Linh hoạt, phản ứng nhanh, đối đáp hợp thời.

Tôi thưởng thêm cho cô ấy một khoản tiền thưởng.

Về sau.

Một lần khác, tôi lại gặp Lục Trình Phưởng là khi ông chủ của công ty anh ta và tôi cùng dự một buổi tiệc rượu thương mại.

Khi ông chủ đó đến bắt chuyện với tôi, Lục Trình Phưởng đang đi theo sau lưng.

Nếu không phải vì anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, có khi tôi cũng chẳng buồn nhận ra anh ta ở đó.

Chính văn hết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com