Trâu công công cười tươi đến nỗi lộ ra nếp nhăn trên khuôn mặt:
“Nô tài nói mà, tân đế nhìn thấy nương nương chắc chắn sẽ không thể rời mắt nổi.”
“Bộ liễn có đệm mềm này, xưa nay chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu được ngồi.”
“Hoàng thượng đối xử với nương nương tốt quá .”
Ta thấy ông ta nói ngọt, lại lặng lẽ cho ông ta thêm một miếng vàng lá.
Trâu công công nhanh chóng báo cho ta biết lịch trình những ngày tới của Hoắc Bắc Kiêu.
Ba ngày sau, ta bưng chén canh lê tuyết mà mình vất vả lắm mới nấu xong đi vào điện Cần Chính tìm Hoắc Bắc Kiêu, trùng hợp bắt gặp Quý Tiện Nam và phu nhân Thẩm Vãn Kiều của ông ta vào cung bái kiến.
Quý Tiện Nam nhìn thấy ta ngoài cửa, mới đầu hơi sửng sốt, ngay sau đó đã lạnh lùng nói:
“Đây là điện Cần Chính của hoàng thượng, ngươi đến đây làm gì?”
“Cút về ngay!”
Ông ta không biết, gần đây, ta và Hoắc Bắc Kiêu hằng đêm sênh ca*.
(* Sênh ca: Nghĩa đen là ca hát, nghĩa bóng là làm chuyện d.â.m loạn.)
Điện Cần Chính này, ta không biết đã đến bao nhiêu lần.
Trâu công công đứng canh trước cửa, hắng giọng quát lớn một tiếng:
“Quý thượng thư, xin ngài cẩn trọng lời nói.”
“Hiện giờ, người trước mặt ngài chính là người mà hoàng thượng sủng ái nhất, là nương nương cao quý của triều Đại Thịnh chúng ta, khônh phải tiểu cô nương chưa gả chồng trước đây đâu!”
“Ngài nhìn thấy nương nương, chẳng những không quỳ xuống hành lễ mà còn dám tùy ý quát tháo.”
“Ngài…… Ngài quá là vô lễ!”
Thẩm Vãn Kiều đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, không nhịn được cười mỉa một tiếng.
Ả ta cầm khăn, toàn thân mềm như bông tựa vào người Quý Tiện Nam, cứ như không có xương vậy.
“Sao Trâu công công lại nói thế, Tiện Nam vẫn là cha của Tiêu Tiêu mà.”
“Chàng ấy răn dạy Tiêu Tiêu như vậy, chẳng qua là vì lo lắng con bé làm ra chuyện sai lầm, làm phiền hoàng thượng.”
“Sao qua miệng ông lại thành vô lễ rồi?”
“Chúng ta là bậc cha mẹ của Tiêu Tiêu, thấy con bé không hiểu chuyện nên mới chỉ dạy một chút, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?”
Ta biết, Thẩm Vãn Kiều không phải đèn cạn dầu.
Năm đó, Quý Tiện Nam đánh thuốc mê mẹ ta, nhẫn tâm đưa người bầu bạn bên gối ông ta nhiều năm vào cung, cớ sự đều do Thẩm Vãn Kiều mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nói, ả ta vô tình gặp được Quý Tiện Nam trong một đại hội thơ từ tổ chức mỗi năm một lần trong kinh thành.
Khi đó, Quý Tiện Nam phong lưu phóng khoáng, tài năng xuất sắc, là thanh niên vừa có tài vừa có sắc số một trong lòng các quý nữ kinh thành.
Chỉ tiếc là ông ta đã kết hôn từ sớm, đã có con rồi.
Những quý nữ kia đương nhiên không thể tự hạ thấp thân phận của mình, gả cho người ta làm vợ kế được.
Chỉ có một mình Thẩm Vãn Kiều không màng ánh mắt thế nhân, thường xuyên lấy lý do bàn luận thơ từ để lén lút hẹn gặp Quý Tiện Nam.
Hai người họ thường xuyên qua lại, dần dần nảy sinh tình cảm.
Mẹ ta không biết những chuyện này, nhưng ta biết rất rõ.
Ta sợ bà ấy đau lòng buồn bã, trao tấm chân tình cho sai người, từng âm thầm nhắc nhở bà ấy, nhưng mẹ ta cực kỳ tin tưởng Quý Tiện Nam:
“Tiêu Tiêu, chàng ấy là cha con.”
“Chàng ấy từng cứu mạng ta, là người tốt nhất trên thế gian này. Sao chàng có thể làm ra chuyện có lỗi với hai mẹ con chúng ta được chứ?”
Người mẹ ngốc của ta tin tưởng Quý Tiện Nam không chút nghi ngờ, ai nói cũng chẳng nghe.
Vì thu thập bằng chứng để mẹ ta hết hy vọng, ta từng thử rất nhiều phương pháp, nhưng chưa từng bắt được nhược điểm thật sự.
Thẩm Vãn Kiều quá thông minh.
Ả ta biết rõ, chỉ cần ả ta không lên giường với Quý Tiện Nam, những người khác không thể làm gì được cả.
Mà Quý Tiện Nam lại có bệnh chung của phần lớn đàn ông — Sĩ diện, hư vinh.
Thẩm Vãn Kiều chỉ cần rơi lệ gọi hai tiếng công tử, lại khen thơ do ông ta làm ra là ông ta lập tức mê mẩn đến mức không biết trời trăng gì.
Những mánh khóe quyến rũ mà ả ta phô bày đó, mẹ ta không hề hiểu.
Mẹ ta chẳng qua chỉ là một con chim nhả vàng nhỏ bé giữa núi rừng, vì báo ân cứu mạng của Quý Tiện Nam mà học theo dáng vẻ của con người, sinh sống mười mấy năm trong nhân gian chẳng dễ dàng gì.
Quý Tiện Nam tùy tiện viết ra những câu cú tuyệt thế kia, mẹ ta một chữ cũng không hiểu, càng đừng nói đến việc cho bình phẩm.
Dần dà, ông ta cảm thấy mẹ ta thô bỉ nông cạn, không xứng với tài tử nức tiếng như ông ta.
Ông ta và Thẩm Vãn Kiều càng lúc càng thân mật, ánh mắt ông ta nhìn về phía mẹ ta càng ngày càng chán ghét.
Sau này, ông ta vì Thẩm Vãn Kiều mà bất chấp đạo nghĩa, vươn bàn tay độc ác về phía người vợ tào khang* chung chăn gối với mình suốt mười mấy năm.
Ta chưa kịp thu thập bằng chứng Quý Tiện Nam và Thẩm Vãn Kiều gian díu với nhau thì đã hay tin mẹ mình bị đưa vào trong cung.
Đây là lần đầu tiên ta và Thẩm Vãn Kiều đối mặt so chiêu.
Trước kia, ta vẫn luôn trốn trong góc tối, nhìn ả ta và Quý Tiện Nam ngâm thơ đối đáp.