“Thẩm di nương nói đúng, cha ta dạy dỗ ta, ta đương nhiên khắc ghi trong lòng.”
“Nhưng điện Cần Chính là nơi mà hoàng thượng cho phép ta tới, lời của hoàng thượng chính là thánh chỉ.”
“Thẩm di nương nói ta không hiểu chuyện, chẳng lẽ là đang ám chỉ hoàng thượng không hiểu chuyện hay sao?”
Những tia nắng chiếu xuống cung điện, soi rọi dáng người cao gầy mảnh khảnh của Thẩm Vãn Kiều.
Khoảnh khắc gương mặt xinh đẹp kia nghe thấy những lời ta nói, dần dần trở nên âm trầm đáng sợ vô cùng.
Ta chưa bao giờ gặp qua người nào thay đổi sắc mặt nhanh đến nhường ấy.
Đôi mắt kia của ả như tẩm thuốc độc vậy.
“Tướng công, chàng nhìn con gái ngoan của chàng xem, rõ ràng ta được chàng cưới hỏi đàng hoàng, sao con bé lại gọi ta là di nương chứ?”
Quý Tiện Nam nhìn thấy ả ta khóc sướt mướt như vậy thì nhìn về phía ta bằng ánh mắt tràn ngập bất mãn:
“Tiêu Tiêu, sao ngươi có thể ăn nói như vậy hả? Xin lỗi mẹ của ngươi mau!”
Thẩm Vãn Kiều tựa vào trong lồng n.g.ự.c của Quý Tiện Nam, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Ả ta cho rằng ta sẽ nghe theo ý ả, đáng tiếc, kể từ khoảnh khắc ta bước chân vào hoàng cung này, sự trả thù của ta đã bắt đầu rồi.
3.
“Lời này của Thẩm di nương kỳ lạ thật.”
“Cha mẹ ta vốn không hề hòa ly, bà ấy đương nhiên là phu nhân chính thất của nhà họ Quý.”
“Tuy tiên hoàng hạ chỉ tứ hôn cho ngươi và cha ta, nhưng tiên hoàng không hề để cha ta nâng ngươi lên làm bình thê. Tính ra, ta vẫn là đích trưởng nữ của nhà họ Quý. Di nương nhìn thấy ta, chẳng lẽ không nên hành lễ hay sao?”
Ta ung dung thong thả mà thưởng thức khăn tay của mình, nhìn Thẩm Vãn Kiều cười tủm tỉm.
Thẩm Vãn Kiều cuối cùng không nhịn nổi nữa, ả ta tức muốn hộc m.á.u mà xông lên, giọng nói trở nên chói tai:
“Ai mà không biết mẹ ngươi đã bị tiên đế nạp vào hậu cung, trở thành phi tử rồi chứ?”
“Hiện giờ, ngươi luôn miệng nói mẹ ngươi mới là phu nhân chính thất của nhà họ Quý, chẳng phải là mỉa mai tiên đế cưỡng đoạt vợ của triều thần, hoành đao đoạt ái* hay sao?”
(* Hoành đao đoạt ái: Cướp của ai đó một cái gì đó mà họ yêu mến.)
“Quý Tiêu Tiêu, vọng nghị tiên đế chính là tội lớn.”
Ta cười, nghiêng đầu nhìn Quý Tiện Nam:
“Cha, năm đó, mẹ căn bản không hề ký vào thư hòa ly. Cha lừa gạt tiên đế, nói là mẹ đã tự nguyện ký thư hòa ly với cha, tự nguyện vào cung làm phi.”
“Cha nói xem, đây có phải là tội khi quân hay không?”
Ta nhìn về phía Thẩm Vãn Kiều, vươn tay giúp ả ta sửa lại vạt áo cho ngay ngắn, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng:
“Vọng nghị tiên đế là tội lớn, nhưng khi quân chính là tội ch.ế.t đó nha……”
“Chuyện lừa gạt năm đó, Thẩm di nương thật sự không nhúng tay à?”
Thân thể của Thẩm Vãn Kiều run lên, ả nhìn về phía ta bằng đôi mắt hoảng sợ không cam lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta…… Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Sao ả có thể không biết ta đang nói gì?
Dù sao, ả ta mới là kẻ chủ mưu mà!
Năm đó, nếu không phải Thẩm Vãn Kiều thu mua quan phủ, làm giả một lá thư hòa ly có con dấu của quan phủ thì làm sao Quý Tiện Nam có thể qua mắt được tiên đế?
Ta không đáp lại lời nói của Thẩm Vãn Kiều, chỉ híp mắt hỏi Trâu công công một câu:
“Dựa theo quy tắc trong cung, nếu thượng thư đại nhân nhìn thấy bổn cung mà không hành lễ thì nên xử phạt như thế nào?”
Trâu công công vừa nghe vậy thì đứng thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng:
“Dựa theo luật của Đại Thịnh ta, phải chịu phạt 50 gậy.”
4.
Cuối cùng, Quý Tiện Nam và Thẩm Vãn Kiều vẫn phải hành lễ với ta.
Ta nhìn gã đàn ông xưa nay luôn chỉ tay năm ngón, bấy giờ đang quỳ rạp dưới chân mình, trong lòng không khỏi vui sướng.
Khi họ hành lễ xong rồi bước vào đại diện, ta đã đặt chén canh lê tuyết ngay trước mặt Hoắc Bắc Kiêu, đứng bên cạnh mài mực cho hắn.
“Mới vừa rồi, trẫm nghe thấy các ngươi cãi cọ ầm ĩ bên ngoài, là vì chuyện gì vậy?”
Hoắc Bắc Kiêu không thèm ngẩng đầu.
Trước giờ, hắn chưa từng thích Quý Tiện Nam.
Khi tiên đế vẫn còn sống, tình cảm cha con giữa Hoắc Bắc Kiêu và ông ta rất bình thường, hắn luôn phản đối những người mà cha mình trọng dụng.
Năm đó, cha dùng mẹ ta để đổi lấy chức vị thượng thư, Hoắc Bắc Kiêu vốn không đồng ý.
Hắn cho rằng Quý Tiện Nam vì dục vọng riêng của bản thân mà có thể tùy tiện vứt bỏ người vợ tào khang, sau này cũng có thể vì lợi ích nhỏ mà phản bội tổ tông, bán đứng Đại Thịnh.
Nhưng tiên đế độc đoán chuyên quyền, quyết tâm giữ vững ý kiến của bản thân mình.
Ông ta cho rằng đây là biểu hiện cho sự trung thành của Quý Tiện Nam.
Khi Hoắc Bắc Kiêu kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong lòng Quý Tiện Nam thấp thỏm bất an, lo sợ bản thân khó mà giữ được vị trí thượng thư.
Thế nên, ông ta dùng tro cốt của mẹ uy h.i.ế.p ta, muốn ta vào cung làm phi, ép ta giống như mẹ ta, dỗ cho thánh thượng vui vẻ, tranh đoạt quyền lợi cho ông ta.
Nhưng ông ta không biết, ta khác mẹ.
Tộc của mẹ ta thiên tính hiền lành ấm áp, nhưng tộc Xà Mị chúng ta vừa sinh ra đã có răng nanh độc.
Chưa chờ Quý Tiện Nam kịp mở miệng, ta đã đặt tay lên vai Hoắc Bắc Kiêu, nhẹ nhàng xoa bóp:
“Hoàng thượng, thượng thư đại nhân vừa răn dạy thần thiếp đó.”
“Ông ấy nói, thần thiếp chỉ là một nữ tử, là một người tầm thường trong hậu cung, sao có thể bước vào cung điện Cần Chính nguy nga lộng lẫy này?”
“Ông còn nói rằng…… Nói rằng ông ta là cha của thần thiếp, cho dù ông ta nói gì thì thần thiếp đều phải nghe theo.”