Xa Tận Chân Trời, Gần Trong Gang Tấc

Chương 2



"Vậy còn ngươi?" Ta tò mò hỏi, "A Tự, tại sao ngươi lại đến thôn Mạch Thượng vậy?"

"Ta ở trong thôn này mười lăm năm rồi, lần đầu tiên thấy người như ngươi."

A Tự là một sự tồn tại đặc biệt ở thôn Mạch Thượng, bà Lý từng khẽ nói với ta, đó là một công tử chỉ có thể xuất hiện trong môi trường sống của cha mẹ ta. Y đeo ngọc bội bên hông, cầm quạt trong tay, tóc buông xõa nửa vai, quần áo mềm mại tinh xảo, không cần phải thay đổi để tiện làm việc. 

Bà Lý còn nói, A Tự đẹp hơn bất kỳ công tử nào bà ấy từng thấy khi còn theo bà nội, còn có khí chất quý tộc hơn nhiều. Nhưng một người như vậy, một A Tự tốt đẹp như vậy, tại sao lại đến thôn Mạch Thượng chứ?

Ánh mắt A Tự thay đổi, chiếc quạt cũng không phe phẩy nữa, y khẽ hừ một tiếng, nói: "Cha ta cũng không thích ta nữa."

"Ngươi lớn thế rồi mà ông ấy mới không thích ngươi sao?" Ta bỗng thấy A Tự thật đáng thương, so với ta chưa từng gặp cha mẹ, A Tự được nuôi lớn đến chừng này mới bị ghét bỏ, chắc còn khó chịu hơn nhiều!

"Vậy ngươi có hận ông ấy không?" Ta cẩn thận hỏi.

Một lúc lâu sau, A Tự mới chậm rãi lắc đầu, y nói: "Không hận."

Ta thử an ủi y: "Vậy chúng ta đều là những người rộng lượng."

"Ngươi chưa từng gặp, nên không hận." A Tự nhìn về phía cánh đồng trống trải xa xa, trong mắt đầy những thứ ta không thể hiểu được. Y khẽ nói: "Ta từng gặp, từng sống chung, cũng coi như hiểu, nhưng vẫn không thể hận nổi."

Mỗi khi A Tự nhắc đến phụ thân luôn nặng lòng hơn ta.

Nếu ta được lớn lên bên cạnh cha mẹ, liệu ta cũng sẽ trở thành một tiểu thư quý tộc như lời A Tự nói, liệu ta cũng sẽ giống A Tự, mỗi khi nhắc đến cha mẹ đều mang theo những cảm xúc khó tả không rõ ràng sao?

Thế nhưng, nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của A Tự lúc này, ta lại cảm thấy làm một con chim sẻ hoang ở thôn Mạch Thượng cũng khá tốt. 

Đúng như bà Lý nói, sống ngày nào hay ngày đó, không gì vui hơn việc ăn một bữa no mà lòng không vướng bận.

"Cứu mạng! Cứu mạng, có ai không...!" Ta nằm dưới hố, thều thào kêu.

Bà Lý nói vào bữa tối rằng cha mẹ đã gửi thư, nói muốn đón ta về, có lẽ sẽ không quay lại thôn Mạch Thượng nữa. So với cha mẹ chưa từng gặp mặt, ta đương nhiên không muốn rời khỏi ngôi làng mình đã lớn lên từ nhỏ.

Nhưng bà Lý rất vui, bà nói với ta, đợi người đến đón thì cười đẹp hơn một chút, yên tĩnh ngoan ngoãn hơn một chút. Bà Lý đã già rồi, ta cũng không nỡ nói những lời bà không thích nghe để bà phiền lòng.

Mãi đến khi bà Lý ngủ say, ta muốn ra ngoài hóng mát một chút, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của thợ săn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May mắn là cái bẫy này chưa hoàn thành, bên trong không cắm tre nhọn, nếu không giờ này ta không c.h.ế.t cũng tàn phế rồi. 

Chẳng qua ta tự mình leo mãi cũng không lên được, đêm khuya thế này, đâu có ai chứ, lẽ nào thật sự phải ngủ lại đây sao! Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm khó chịu.

"Ối! Đêm hôm khuya khoắt thế này, là chim sẻ nhà ai rơi xuống hố vậy." Một giọng nói chứa ý cười vọng đến.

Mắt ta sáng lên, lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cái đầu nhô ra trên miệng hố: "A Tự!"

A Tự ở trên miệng hố, nén cười hỏi: "Tước Nhi ngốc, đêm hôm khuya khoắt thế này, dưới hố có vui không?"

"Vui cái gì mà vui, ta không leo lên được..." Ta tủi thân bĩu môi, "A Tự, cứu mạng!"

"Cứu mạng! Cứu mạng..."

"Biết rồi! Biết rồi!" A Tự ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt như phát ngán, "Cứu thì cứu, đừng lải nhải nữa."

Vừa dứt lời, A Tự từ miệng hố nhảy xuống, tư thế tiêu sái và đẹp mắt. Áo trắng bay phấp phới, dưới ánh trăng, những hoa văn bạc tinh xảo trên vạt áo như phát sáng.

Ta há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào A Tự vừa hạ xuống bên cạnh mình. Nhanh nhẹn đứng dậy xoay quanh y một vòng: "A Tự! Ngươi biết võ công à!"

Hóa ra A Tự chính là đại hiệp mà người kể chuyện ở chợ thường nhắc đến!

"Ngươi làm thế nào vậy? A Tự, ngươi lợi hại quá! Có thể dạy ta được không? Bay xuống như đại hiệp ấy! A Tự, dạy ta đi mà..."

A Tự cầm chiếc quạt xếp không rời tay, cổ tay khẽ hất, nhẹ nhàng gõ vào trán ta một cái: "Yên lặng."

Eo ta thắt lại, chóp mũi thoang thoảng một mùi hương rất nhẹ, ta còn chưa kịp phản ứng, đã được A Tự ôm lấy và đưa lên mặt đất.

Sau khi đứng vững, ta mới nhận ra, mặt ta nóng ran, hơi ngại ngùng không dám nhìn A Tự.

A Tự thơm quá.

Thiên Thanh

"Nói xem nào." A Tự buông tay ra, đứng trước mặt ta.

"Hả?"

A Tự nhướng cằm: "Đêm hôm không ngủ, ở trong hố trồng củ cải sao?"