Ánh trăng trong vắt, gió đêm dịu dàng. Bên bờ ruộng, hai bóng người, một ngồi một đứng.
"Vậy ra, ngươi không muốn về?" A Tự tựa vào cây hỏi.
"Được gặp cha mẹ, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng..." Ta bối rối, không biết phải nói sao về suy nghĩ trong lòng mình, "...ta không muốn rời khỏi thôn Mạch Thượng."
"Tước Nhi ngốc!" A Tự hừ một tiếng, "Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc mà! Kinh thành phồn hoa phú quý, chẳng phải tốt hơn ngôi làng này trăm lần ngàn lần sao!"
"Ta mới không ngốc!" Ta bất mãn phản bác.
A Tự bĩu môi, không tiếp tục châm chọc nữa.
Ta thở dài, từ từ nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình: "Bà Lý nói, đợi về kinh thành, đại khái ta sẽ không quay lại thôn Mạch Thượng nữa. Phải sống như một tiểu thư ở kinh thành, không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ, học thêu thùa, đọc thơ đọc sách, có người hầu hạ, ăn sung mặc sướng."
"Ta cũng biết, kinh thành phồn hoa hơn thôn Mạch Thượng, nhưng ta đến kinh thành, cuộc sống liệu có chắc sẽ tốt hơn ở thôn Mạch Thượng không?"
"Ta lớn lên ở thôn Mạch Thượng, không có gấm vóc lụa là, vẫn ngày ngày vui vẻ, đến kinh thành, liệu có tốt hơn không?"
Ánh mắt A Tự phức tạp nhìn cô nương đang ngồi trên bờ ruộng, không biết nghĩ đến điều gì, khẽ nhếch môi: "Không ngờ tiểu cô nương như ngươi lại nhìn xa đến thế."
Thiên Thanh
"Tuy kinh thành phú quý, nhưng không phải ai cũng vui vẻ đâu."
Thậm chí vì cuộc sống phú quý mà gượng cười cũng không ít.
"Hơn nữa, cha mẹ ta từ khi ta sinh ra đã không hề quan tâm đến ta, tuy có huyết thống, cũng chỉ hơn người xa lạ một chút thôi," Ta dùng hai tay chống cằm, bất lực và mơ hồ, "Mười lăm năm không quan tâm, giờ lại đón ta về, ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó không thể hiểu nổi."
Nhìn vẻ mặt bối rối, mơ hồ của cô gái, A Tự ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, khẽ thở dài: "Đón con gái được nuôi dưỡng từ nhỏ bên ngoài về, có thể có lý do gì khác đây."
"Chẳng qua cũng chỉ là chuyện hôn nhân thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày về kinh thành, ta mặc bộ y phục mới mà bà Lý thức đêm may, lòng không yên. Từ cổng nhà cho đến khi ra khỏi thôn Mạch Thượng, ta liên tục vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng vẫn không thấy A Tự.
Nghĩ đến tối qua, A Tự thần thần bí bí đưa cho ta một cái còi. Ta thổi thử, không có tiếng gì cả, bèn nói: "A Tự, cái còi này bị câm rồi."
A Tự ghét bỏ nhìn ta một cái, giải thích: "Cái còi này là của nhà ta đặc chế, ngươi đến kinh thành, nếu có ai ức h.i.ế.p ngươi, ngươi cứ thổi cái còi này, thổi một tiếng sẽ có người giúp ngươi báo thù."
"Ai sẽ giúp ta báo thù?" Ta hơi tò mò.
"Thị vệ của ta."
"Hắn ở đâu? Sẽ đi cùng ta đến kinh thành sao?"
"Đúng vậy." A Tự gật đầu, "Bình thường hắn sẽ không xuất hiện, ngươi cũng đừng quá để tâm, hãy giấu kỹ, đừng để người khác phát hiện."
"Vậy còn ngươi thì sao?" Ta lo lắng hỏi, "Thị vệ của ngươi đi theo ta rồi, ai bảo vệ ngươi?"
"Ta còn có người khác bên cạnh." A Tự cười cười, xoa đầu ta: "Tước Nhi ngươi ngốc quá, đừng để người khác bắt nạt."
Mắt ta nóng ran, một A Tự tốt bụng như vậy, sau này ta còn có thể gặp lại y không? Nghĩ vậy, ta cũng hỏi ra.
"Sẽ gặp lại." A Tự hứa với ta: "Ngươi còn có thể viết thư cho ta nữa, thổi còi hai tiếng, thị vệ sẽ giúp ngươi gửi thư."
"Ta không biết chữ." Nước mắt ta lưng tròng.
"Vậy thì học." Biểu cảm của A Tự bỗng nhiên trở nên hung dữ, y trừng mắt nhìn ta: "Học nhanh lên, học cho tốt, nghe rõ chưa?"
"Ưm ưm." Ta ngậm nước mắt ngoan ngoãn gật đầu.
Nghĩ đến đây, ta cách lớp áo, nắm chặt chiếc còi ngọc đeo trên cổ, tâm trạng dần dần thả lỏng, cùng với tiếng xe ngựa lắc lư, tiến về kinh thành.