Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 12: Không phải oán khí? Vậy đó là gì?



- Nãy giờ anh đi đâu vậy? Đi theo tới đám tang cái chạy mất dạng luôn?

Trịnh Nhất xoa xoa phía sau ót rồi cũng ngờ nghệch trả lời.

- Đi tham quan!

- Mắc gì đám tang người ta mà tham quan?

- Tại sao đám tang lại không được tham quan?

Hết biết đường trả lời với tên vất vưởng này, cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, cỡ nào hắn cũng trả lời được. Ma quỷ gì mà vô lý hết sức!

Sau khi dự đám tang của người anh kết nghĩa, Lan Anh cũng trở về ngôi nhà trọ của mình, tâm trạng vẫn chưa có dấu hiệu nguôi ngoai là bao.

Trời cũng đã về chiều, từng vệt màu vàng cam điểm tô cho khắp cả một vùng trời bát ngát. Lan Anh lững thững bước vào trong, nói thật giờ cô cảm thấy mệt mỏi lắm. Có khi chỉ cần ngã lưng xuống là có thể đánh một giấc đến sáng.

- Ôi choa, nay về sớm ta? Chắc ế khách hả em?

Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Lan Anh khẽ quay đầu qua căn phòng kia một cái.

Bà chị 9 trời đánh đang ngồi nhăm nhi chén trà cùng cô Hai Bưởi chủ trọ. Thấy Lan Anh nhìn, bà ta cũng không ngại mồm mà nói khấy thêm vài câu.

- Uầy chị Hai này, em biết chị có tấm lòng rộng lượng, tụi dân quê như tụi em tầng lớp nào chị cũng thương mà cho thuê nhà với giá rẻ. Mà chị ơi, nói gì thì nói, chứ chị cho cái loại con gái lăng loàn trắc nết như vậy thuê. Nói thật sẽ ảnh hưởng tới mấy đứa nhỏ trong xóm, lỡ nó học theo rồi bắt chước làm sao?

Trịnh Nhất đứng bên cạnh còn thấy bất bình cho Lan Anh, anh tức tới nổi mà mặt đỏ tía tai, gân máu nổi lên ngang dọc mà muốn sấn tới cho cái bà mồm mép này một trận nên thân.

Anh ứa bà ta lâu lắm rồi, có phải bà ta ở nhà nằm không rảnh quá mà ngày nào cũng tìm cớ kiếm chuyện với cô không?

Đơn giản một điều thôi, đây là xóm lao động, đa phần rất ít những người trẻ tuổi vào thuê ở. Lúc trước bà ta như hoa khôi của cái xóm này, biết bao cặp mắt đều dõi theo ngưỡng mộ với độ tuổi 30 mà vẫn còn son sắc như thế. Thì từ đâu rớt xuống một con ất ơ, chiếm hết ánh hào quang, hảo tâm của mọi người. Nên vì thế mà cũng đem lòng ganh ghét.

Làm như Lan Anh thích ở trong cái xóm nghèo nàn đầy phức tạp này lắm vậy. Nếu cô mà có điều kiện thì đừng nói bước vào trong đây, chỉ cần ngoài cổng thôi là thấy buồn nôn rồi.

Xóm gì mà quanh năm đủ loại vấn đề, mùa nắng thì không nói, đến mùa mưa thì ngập nước, bao nhiêu chất thải từ cống thoát lên vô cùng hôi thối. Thì thử hỏi có lí do nào khiến cô phải vào đây không? Vì tiền ở đây rẻ gấp 10 lần hơn với bên ngoài thôi!

Lan Anh khẽ cười nhẹ một cái mà đáp trả lại chị 9.

- Giờ em mới biết chị cũng có điểm giỏi đấy chứ chị 9?

Bà ta nghênh ngang hếch mặt lên đầy tự đắc.

- Em biết điều đó muộn rồi bé, ai trong xóm này mà chẳng biết chị giỏi. Do mắt em mù mờ nên không thấy thôi!

- Đúng vậy, do mắt em mù mờ, nên giờ mới nhận ra chị giỏi đôm đặt dựng chuyện thật!

Sau này em mà còn dư ghế biên kịch, chắc chắn sẽ mời chị về viết kịch bản. Chị quá giỏi luôn nói không thành có, mà nói như thật vậy đó!

Chị 9 tức muốn á khẩu, đảo lưỡi quanh miệng một vòng rồi thản nhiên tiếp lời.

- Chị nói gì cũng có bằng chứng hết á cưng, trong xóm này ai chẳng biết đêm khuya cưng đem khách về phòng nói chuyện xuyên đêm đâu chứ. Chị khuyên cái nè, mốt có nói chuyện thì nói nhỏ nhỏ, chị lỗ tai thính lắm. Sợ nghe thấy tiếng gì không nên thì mắc công cưng lại nhục mặt với lối xóm!

Lan Anh khẽ chau mày mà không hiểu, cô nói chuyện với ai chứ? Như có tia sáng loé lên trong đầu, liền thu tầm mắt về Trịnh Nhất bên cạnh mình.

Có chút buồn cười, không nhịn được cũng phát ra tiếng mà cười nức nẻ.

- À...đúng là em có nói chuyện với một người.

Như bắt được thốp, chị 9 liền quay sang đánh nhẹ vào tay của cô Hai Bưởi.

- Đó chị thấy chưa, em nói rồi mà, vậy mà chị không tin em!

Lan Anh cụp mắt xuống, cố gắng tỏ ra ma mị mà tiến lại gần bà ta một chóc.

- Nhưng chị không thấy lạ sao...khi chị nói em dẫn trai về, mà người nói chuyện suốt cả đêm bên trong phòng chỉ có mỗi em?

Thấy Lan Anh tiến lại gần bà ta cũng có chút cảnh giác mà kéo ghế lùi về sau một chút. Chỉ tay về phía cô mà lanh lảnh nói lên.

- Nè nè! Muốn nói gì thì đứng xa xa mà nói, tui là tui sợ dơ, không thích tiếp xúc với mấy đứa con gái dơ bẩn đâu à.

Lan Anh chỉ tay về hướng Trịnh Nhất đang đứng đó, chất giọng càng lúc càng trầm, bắt chước lại giọng điệu âm trì của các vong linh mà cô từng gặp qua.

- Người em nói chuyện hằng đêm...đứng ngay đó kìa...

- Con này bị gì vậy trời? Mày có được bình thường không vậy?

Chị 9 có chút sợ hãi mà đứng dậy, cầm lấy chiếc ghế nhựa thủ thế phòng bị.

Lan Anh liền bật cười quay về phía Trịnh Nhất.

- Chị ta không thấy anh kìa Quỷ Diện.

Thấy Lan Anh như vừa diễn, lại như vừa thật khiến bà chị 9 càng hoang mang hơn nữa.

- Mày nói chuyện với ai vậy con kia?! Giả ma giả quỷ gì ở đây, mày đừng tưởng làm vậy là tao sợ mày nha!

Lan Anh đi tới đối diện, trở lại dáng vẻ bình thường, nở nụ cười đầy trêu chọc.

- Tui nuôi âm binh đó, hàng đêm tui nói chuyện với bọn chúng. Chị cẩn thận cái mỏ của mình đi, tui mà thấy bị bép xép lần nữa, tui sai binh cắt lưỡi chị xuống rồi cho chúng ăn, lúc đó thì đừng có trách!

Thấy dáng vẻ sợ hãi của bà ta khiến Lan Anh cũng cảm thấy hài lòng hả dạ, chào tạm biệt cô Hai Bưởi rồi quay bước về phòng mình.

Trịnh Nhất đứng đó cũng khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên ngay sau đó, bật thành nụ cười tươi.

Không ngờ nhìn Lan Anh vậy mà có mấy chiêu trò ác thật, đến anh mà cũng không lường trước được những gì mà cô vừa nói kia. Vừa thông minh lại còn ranh mãnh, đúng là hậu thân của Kiều Trân, chẳng thích cúi mình trước bất cứ thế lực nào. Thà làm chủ bản thân, khác biệt với người khác chứ chẳng bao giờ muốn mình bị thua thiệt!

Cô Hai Bưởi thấy hết chuyện vui cũng lầm lũi ra về...

Trịnh Nhất ung dung bước tới đối diện bàn trà, chỉ là một chút hù doạ con nít vậy thôi mà bà chị 9 cũng rén đôi phần.

Một động tác không nhanh không chậm, thẳng tay hất tung bàn trà lên cao. Bao nhiêu ly tách vỡ tanh bành, vươn vải ra nền đất.

Bà chị 9 thất kinh hồn vía hét toáng lên khi cảnh tượng kì dị đó xảy ra, mặt đã xanh như tào lá chuối, cắt không còn giọt máu. Luôn mồm la lên thất thanh: "ma, ma, cứu tui"

Tay chân bủn rủn không còn sức mà bò trường vào phòng mình thở hồng hộc như gà sắp đẻ tới nơi vậy.

Đúng là gần đây bà ta chỉ nghe Lan Anh nói chuyện một mình trong căn phòng kia. Các hành động hay là lời nói đều chứng tỏ Lan Anh đang chung sống cùng một người nữa. Nhưng tại sao chỉ có lời thoại một chiều?

Nên khi Lan Anh nói rằng cô nuôi "âm binh", thật sự là bà có chút nghi hoặc. Vì có thể là đúng như cô nói thật...

Trịnh Nhất lúc này mới cảm thấy vừa "nư", nở nụ cười chiến thắng mới ung dung quay về phòng.

Giờ anh mới hiểu được sao mà mấy linh hồn anh bắt giữ thích trêu đùa người dương rồi, vì đơn giản một điều rằng họ thích nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt của người bị trêu chọc, họ sợ một thứ vô hình mà bản thân không thể nhìn thấy hay chạm vào được. Cho nên điều đó khiến cho các linh hồn cảm thấy mình được "trên cơ", mà mặc sức chơi đùa như chơi với một con rối.

Không biết có phải thế không, nhưng Trịnh Nhất lúc này như vừa "nếm" được mùi vị gì đó. Nó hăng hắc như kim loại bị gỉ sét, lại cũng giống như hơi đất ẩm mục trong không gian kín...

Nó khá giống với oán khí ở địa ngục mà anh đã từng nương náo suốt hàng trăm năm qua. Lúc gặp Lan Anh, Trịnh Nhất cũng vô tình hít được? Không phải oán khí? Vậy nó là thứ gì mới được chứ?

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***