Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 11: Hoàng Tâm.



Hôm nay cũng như mọi ngày bình thường khác, từ khi có thêm sự xuất hiện của hồn ma Trịnh Nhất. Thì một ngày bình thường cũng đã "bớt" bình thường đi phần nào.

Lan Anh chạy bon bon trên chiếc xe Cup lỏ, mặt cô đăm đăm, biểu cảm khó chịu lộ rõ cả ra.

- Anh không thể ngồi giống con người bình thường được à?

Trịnh Nhất lắc đầu lia lịa, cúi xuống nhìn Lan Anh.

- Bộ em thấy nặng hửm?

Phóng tầm mắt ra xa một tí ta có thể thấy được một tình huống trớ trêu. Khi Trịnh Nhất thay vì ngồi sau yên xe, lại lựa chọn cách bay lơ lửng trên đầu Lan Anh.

Thoạt nhìn thoáng qua cũng sẽ nhầm lẫn đôi chút, vì tư thế anh lúc này khá giống với ngồi thẳng lên đầu cô vậy.

- Đúng là không nặng, nhưng anh không thấy nó khó coi à?

Trịnh Nhất liền lắc đầu.

- Anh ngồi trên đây mới thấy cảnh vật xung quanh!

- Anh ngồi yên sau cũng thấy được vậy?

Không biết bọn linh hồn này có vấn đề gì không, hay sau khi chết đi con người lại có xu hướng thú vui tao nhã như thế này.

Nãy giờ đi trên con đường, 10 xe đã thấy hết 8 xe có vong theo rồi? Mà vong nào cũng lựa chọn ngồi trên vai người chạy mới đau chứ?

Từ khi thấy được Trịnh Nhất, Lan Anh đôi lúc lại quên mất anh cũng là một hồn ma. Vì nhìn trước ngó sau cỡ nào anh cũng giống một con người bình thường, chỉ là anh không có hơi thở, không có nhịp tim, cũng chẳng biết sự mệt mỏi.

Một linh hồn không hơi thở nhưng lại rất thích thở ra, và đôi lúc lại diễn nét mệt mỏi giống hệt với con người?

Bước nhanh chân vào lớp học kín người, cô huých nhẹ vai anh thầm nhắc nhở.

- Tui ngồi học, cấm anh giở trò gì đó?

- Giở trò gì mới được chứ?

- Thì không được khều móc tui, mắc công người xung quanh tưởng tui bị thần kinh thì sao.

Trịnh Nhất cũng gật gù coi như hiểu chuyện.

Công nhận thấy được linh hồn, cũng có mặt lợi với mặt hại ghê. Ngày trước anh cứ tự tiện làm điều gì mình muốn cũng được, vậy mà bây giờ lại phải xem xét nét mặt của Lan Anh xem có hài lòng không? Nhưng bù lại, anh lại cảm thấy vui mừng hơn, vì có thể trực tiếp trò chuyện với cô chứ không phải độc thoại một mình vào mỗi đêm nữa.

Gia Linh thấy Lan Anh vào cũng kéo tay cô ngồi xuống cạnh bên. Bộ dạng có chút hờn dỗi mà đánh nhẹ vào vai cô.

- Qua nay sao tao gọi mày không được vậy?

Lan Anh có chút không hiểu, điện thoại cô vẫn bình thường mà chứ có bị làm sao đâu?

Lấy điện thoại ra kiểm tra, ngoài việc màn hình bị nứt lằn ngang lằn dọc ra thì tất cả mọi thứ đều còn chạy tốt.

Cô thử gọi vào số Gia Linh.

- Ủa tao vẫn gọi mày được mà? Đổ chuông nè?

Rồi Gia Linh lại gọi thử vào số Lan Anh. Thì phát ra giọng nói tự động của tổng đài.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Cảm thấy có chút hoài nghi, Lan Anh liền vào danh mục những số liên hệ đã chặn. Quả nhiên là có số của Gia Linh nằm trong đó.

Cô liền đảo mắt sang Trịnh Nhất ngồi bên cạnh.

Anh ấy láo liên chỉ dám nhìn khơi khơi nơi khác, chứ không dám chạm vào ánh mắt sắt như dao kéo kia.

Cô bậm môi nghiến răng, nói nhỏ:

- Anh chặn số bạn tui?

Trịnh Nhất chối bây chối bẩy như thật sự mình không làm chuyện đấy.

Nhưng ai nào biết từ khi cô nhập viện sau cú nhảy khỏi tầng 10 kia, anh đã âm thầm chặn số của ả Gia Linh. Anh thấy rằng ả ta chả khác nào con rắn độc, suốt ngày cứ tìm chuyện này đến chuyện khác cho Lan Anh làm mãi. Sợ rằng chưa tới 30 tuổi cô đã chết do tai nạn lao động rồi! Thật sự thì anh chỉ lo cho cô thôi mà.

Lan Anh thấy Trịnh Nhất lắc đầu lia lịa, cũng quay qua cười trừ với Gia Linh.

- Chắc máy tao cũ quá nên bị lỗi thôi. Mà mày điện tìm tao chi vậy?

Gia Linh khẽ cười rồi đem ra một sấp tiền với trị giá 50 triệu.

Lan Anh như loá nhoà, chớp chớp đôi mắt hỏi lại.

- Tiền gì đây????

- Này là tiền công cho bữa mày đóng thế đó, quên rồi à? Còn 30 triệu còn lại là tiền đền bù do lỗi kỹ thuật không mong muốn. Họ có gửi lời xin lỗi mày, ông đạo diễn thích phân cảnh mày đóng lắm. Ông ta còn nói với tao sau này muốn book mày thêm nhiều job nữa!

Như với được vàng, Lan Anh nhận lấy sấp tiền mà cười tít cả mắt. Đúng thật là trên đời này chỉ có tiền mới khiến cô vui vẻ được thôi.

Tiếng nhạc chuông...

Một cuộc điện thoại gọi tới ngay sau đó, Lan Anh cũng vội vàng bắt máy.

- Sao điện tao giờ này?

Tấn Phát từ đầu dây bên kia có vẻ run lắm, chữ này vấp chữ kia mà loạn cả lên.

- Mấy đêm trước...mày...mày có gặp anh Hoàng Tâm không?

- Mày bình tĩnh coi chuyện gì vậy?

- Anh Tâm...bị tai nạn xe chết rồi!

Lan Anh chết trân tại chỗ sau câu nói đó, giọng cô nghẹn lại khó khăn nói ra từng chữ.

- Sao...có thể vậy được...hôm trước tao mới giao ca cho ổng mà?

- Tao đang ở đám tang ổng nè...tao mới biết chuyện sáng nay thôi...nay động thổ rồi, mày tranh thủ ghé nhà thắp cho ổng nén nhang!

Cả buổi học hôm ấy Lan Anh như người mất hồn mà chẳng tập trung được chút xíu nào.

Những ký ức vụn vặt cùng người anh bỗng trở về ngay trước mắt. Cô đã làm việc chung cùng anh suốt 4 năm học đại học, xem anh như một người thân trong gia đình.

Vậy mà...đúng là kiếp người, sống nay chết mai chẳng biết thế nào mà lần...

Đứng trước bài vị của chàng trai xấu số, anh ra đi đột ngột tới mức, người nhà cũng không chuẩn bị kịp cho anh một bức di ảnh tử tế, họ phải lấy đỡ một tấm hình anh từ thời cấp 3 để thay thế.

Nhìn chàng trai trẻ với nụ cười ngây ngô của thanh xuân đầu đời, khiến Lan Anh cũng trở nên chua xót không thôi. Nơi đáy mắt cũng không thể kìm chế được mà rơi một vài giọt nước.

Trong cái không khí tang thương đầy nước mắt của gia đình, người mẹ hiền cứ túc trực ngày đêm bên chiếc quan tài bằng gỗ của đứa con trai mình. Mắt bà đỏ hoe mà chẳng còn sức lực rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào. Bà cứ ngồi đấy, tay xoa nhẹ lên chiếc hòm lạnh lẽo, đôi lúc lại không chịu được mà cúi gầm mặt xuống.

Lan Anh ngồi tại bàn dành riêng cho khách, cô cũng có tâm tư riêng của mình mà chẳng dám bày tỏ cho ai nghe.

"Lúc mình chết...liệu gia đình có khóc thương như thế này không?"

- Lan Anh...Lan Anh...

Một giọng nói lạnh lẽo cất ra từ phía sau, có chút sợn gai óc khiến cô vô thức cũng quay người lại.

Giọng nói đó cứ vang vọng, có một thứ ma lực nào đó cứ lôi kéo khiến cô không thể ngừng bước chân được, mà di chuyển chậm rãi về hướng tiếng nói đó phát lên.

"Hoàng Tâm..."

Anh đứng cách xa cô 10m, hướng bụi hoa giấy hồng trắng. Nhìn chàng trai có chút mờ nhạt, lập lờ như một bóng đèn dầu sắp cạn.

Cảm xúc như vỡ oà, Lan Anh cố gắng di chuyển thêm vài bước nữa để có thể tiến lại gần anh hơn, nhưng càng bước lại gần, thì anh như lùi lại về sau.

Cô khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào gọi tên anh.

- Sao anh ra nông nổi này vậy Tâm ơi...

Hoàng Tâm vẫn là dáng bộ nhẹ nhàng như thường ngày mà mỉm nhẹ môi.

- Lan Anh à...giúp anh một chuyện...dưới giường anh có một chiếc hộp, em đưa chiếc hộp đó cho mẹ anh giúp anh nha...cảm ơn em rất nhiều...

Nói rồi Hoàng Tâm lùi lại, xuyên qua bụi hoa giấy đầy gai nhọn chi chít mà hoà tan vào không khí ảm đạm.

Không hiểu sao mà cô chẳng hề sợ anh chút nào...chắc có lẽ kế bên cô gần đây có tên Quỷ Trịnh Nhất, nên độ gan dạ cũng gia tăng chăng?

Lan Anh thất thần mà cũng bước lại vào trong. Nhìn người phụ nữ lớn tuổi vẫn kề cạnh bên chiếc quan tài của con trai mình, gương mặt bà chẳng còn tí thần sắc nào mà như một cái xác không hồn. Có vẻ như mấy đêm nay bà chẳng ngủ yên được giấc nào.

Lan Anh ngồi xuống nắm lấy tay bà, nước mắt không tự chủ được mà rơi rớt trên gương mặt bé nhỏ.

- Con là đồng nghiệp của anh Tâm...dì à...anh Tâm dặn con...không...trước khi mất anh Tâm có nói với con là dưới gầm giường anh ấy có một chiếc hộp, anh ấy căn dặn là anh ấy có...chuyện gì thì hãy đưa chiếc hộp đó cho dì.

Người phụ nữ với đôi mắt thâm quầng đẫm lệ, bước chân loạng choạng nhanh chóng chạy vào phòng con trai mình.

Lấy chiếc hộp được cất giấu kỹ lưỡng ra.

Đôi tay run lên khe khẽ mà mở lấy. Bên trong là một sấp tiền polime mới cáo, kèm theo đó là những tấm hình chụp chung của gia đình khi còn nhỏ.

Bà như khóc nghẹn, nước mắt trên mi giàn giụa mà ôm lấy tấm hình vào lòng mình một cách xót xa.

- Tâm ơi...sao con bỏ mẹ Tâm ơi...con trai tui...sao số con nó khổ thế này con ơi...

Trịnh Nhất đứng phía sau lưng bà không nói một lời nào nhìn sang Hoàng Tâm nước mắt trên mi đã ướt đẫm, khóc nấc lên từng tiếng ai oán mà khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo.

- Con xin lỗi mẹ...mẹ ơi...con bất hiếu, con xin lỗi mẹ...

Tay anh cứ quơ quàng trên không như muốn ôm lấy mẹ mình lần cuối, nhưng cố gắng cách mấy cũng chỉ như làn khói mà xuyên qua.

- Được rồi, đi thôi!

Hoàng Tâm đứng dậy, nuối tiếc nhìn người mẹ mình lần cuối mà đi theo Quỷ Diện về nơi vĩnh hằng.

- Cảm ơn Quỷ Diện...

Trịnh Nhất chất giọng lạnh lẽo đáp lại.

- Cảm ơn chuyện gì?

- Cảm ơn vì đã dẫn tôi về nhà, thăm gia đình lần cuối.

Trịnh Nhất nhếch nhẹ môi, đôi mắt đầy sự đồng cảm nói:

- Không cần phải cảm ơn ta, vì ngươi được phép tham dự đám tang của chính mình mà. Ráng trả nghiệp cho tốt, ngươi sẽ lại được gặp mẹ thôi. Ơn trên sẽ không phụ người có tình đâu.

"Với lại...Lan Anh cũng muốn được gặp ngươi lần cuối..."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***