- Sao còn nằm ở đây?
Nhìn Lan Anh vẫn còn ung dung trên nệm, cho một vài miếng bánh snack vào miệng nhai ngoàm ngoàm.
Khi nghe thấy giọng nói cất lên từ phía cánh cửa phòng, có chút giật mình Lan Anh đưa mắt nhìn Trịnh Nhất, ôm lấy trái tim mỏng manh yếu đuối của mình.
"Tên này suốt ngày thoắt ẩn thoắt hiện, có ngày mình đứng tim chết với thằng chả"
Không để tâm lắm mà lãnh mặt đi nơi khác. Giọng cô điềm tĩnh như mọi thứ chẳng có gì quan trọng.
- Tui không ở đây chứ tui ở đâu? Hỏi gì ngộ vậy?
Trịnh Nhất chau mày, tay chống hông mà ẹo về một bên. Anh đã trốn tránh tai mắt của tên Quỷ Diện Thành Nhân để lấy số về cho Lan Anh, vậy mà cô tỉnh như không nằm đây ăn bánh dửng dưng như thế?
- Em dò vé số chưa?
- Vé số nào??? À, tờ vé số mà bà kia đưa tui á hả?
- Chứ gì nữa? Anh phải cực khổ lắm mới giật số về cho em được đấy!
Rõ ràng là trong tòa soạn sổ số, ngoài Trịnh Nhất ra thì đâu còn ai dám tranh giành với anh nữa đâu. Nói thế để phóng đại công lao mình lên chút thôi.
Lúc này cô mới nhớ đến cuộc giao dịch chiều hôm qua của cả hai người bọn họ. Không biết có phải tác dụng phụ của thuốc uống mà bác sĩ kê toa không. Gần đây cô cứ quên trước quên sau, xém chút là quên đi cuộc giao dịch mang tính "lịch sử" đấy nữa.
Lan Anh nghe thế cũng không thoát khỏi sự tò mò, không biết tên Quỷ Diện này giật được cho mình bao nhiêu tiền đây. Cô phủi phủi lấy tay dính đầy vụn bánh của mình, từ tốn lấy trong túi xách ra một tấm vé số đài Bến Tre hơi nhăn nhúm.
- 468321, 468321, 468321,...
Dò hết một lượt các dòng số, ánh mắt Lan Anh dừng lại ở dòng cuối cùng giải đặc biệt.
Không tin vào mắt mình, cô nhìn vào tờ giấy bị nhào, chớp chớp mắt lại nhìn lên dòng chữ màu đỏ trên điện thoại.
Tay chân không kiềm chế được mà run lên khe khẽ, chất giọng cũng không được ổn định, chữ này chồng lên chữ khác lấp ba lấp bấp không ngừng.
Đưa đôi mắt tròn xoe mà nhìn sang Trịnh Nhất đang tự đắc bên cạnh, chất giọng anh khoái chí hỏi sang.
- Sao? Trúng rồi phải không? Lần đầu tiên anh đi giật số đấy! Thấy anh giỏi không?
Đúng là trước giờ anh chưa từng làm việc này vì ai. Câu chuyện giật số anh cũng nghe loáng thoáng từ các vong linh bàn tán, mà bản thân anh cũng là người nghe trộm. Mang tiếng là Quỷ Diện chuyên bắt linh hồn lừng lẫy, nếu chuyện anh giật số như đám cô hồn ngoài kia về tới tai tên Thành Nhân. Chắc chắn rằng anh sẽ bị phạt một trận cho không còn hình người!
- Đúng...là...trúng rồi...
Lúc này Lan Anh không kiềm nổi cảm xúc nữa, ôm chằm lấy Trịnh Nhất giật người một cách mạnh bạo. Hạnh phúc vỡ òa mà không ngừng hét toáng lên.
- Trúng số rồi Nhất ơi, trúng 2 tỷ lận đấy! Trúng 2 tỷ lận đấy!
Mặt Trịnh Nhất đỏ lên bừng bừng mà thuận theo Lan Anh đang ôm chằm lấy cơ thể anh, mắt anh mở tròn, trong vô thức bàn tay đưa lên cũng muốn đáp lại cái ôm từ cô.
Nhưng dù sao âm dương cách biệt, anh không nên làm như thế sẽ tốt hơn. Trịnh Nhất một tay đẩy lấy người Lan Anh ra, ho khan một tiếng trách móc.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, con gái không nên sỗ sàng đến thế!
Lan Anh bễu môi một cái không quan tâm lắm, anh ta theo cô từ nhỏ đến lớn, tới lúc cô thấy được anh rồi mà vẫn đeo bám không dứt. Vậy mà giờ bày đặt nói câu "nam nữ thụ thụ bất thân". Kệ vậy, hắn ma quỷ tâm tính chẳng ai lường trước được, giờ cô chỉ quan tâm tới số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống thôi.
Trịnh Nhất khịt khịt mũi mình, quay sang hỏi Lan Anh.
- Giờ có tiền rồi, em tính làm chuyện gì?
Lan Anh mím môi trầm tư suy nghĩ một lát, ánh mắt cô sáng rỡ, nở nụ cười tươi rối.
- Trước hết tui sẽ chuyển trọ, rồi sẽ mua những thứ mình thích, đi du lịch nhiều nơi, còn một khoảng tiền sẽ gửi tiết kiệm để chi tiêu cho những năm cuối cùng, nếu còn dư sẽ đi làm từ thiện cho những người khó khăn hơn mình, à còn phải trích tiền mua áo cho anh nữa. Đó, kế hoạch là như vậy, anh thấy sao?
Trịnh Nhất trầm lắng đôi chút, chất giọng điềm đạm hỏi thêm.
- Em dư tiền để điều trị bệnh mà, có khi sẽ khỏi bệnh thì sao? Em không muốn điều trị à?
Lan Anh đảo mắt nhìn về phía hộp tủ đựng giấy kết quả khám bệnh, rồi lại nở nụ cười gượng.
- Tui có một người bạn, ngày trước chị ấy cũng mắc bệnh giống tui vậy...Gia đình bỏ biết bao nhiêu tiền điều trị, bán nhà, bán đất, cho tới khi không còn gì nữa. Vậy mà chị ấy cũng không vượt qua được. Anh nghĩ xem, với 2 tỷ thì điều trị được bao lâu? Đâu phải cứ tiêu hết 100 triệu vào tiền phẩu thuật sẽ khỏi hoàn toàn đâu. Tui không muốn lãng phí đến vậy!
Trịnh Nhất thở dài, muốn an ủi cô nhưng chẳng thể được. Vì anh biết rằng dù có điều trị, nàng ấy cũng không qua khỏi 30 tuổi. Kiếp người đã định trong sổ sinh tử, dù níu kéo mạng sống thế nào, cô cũng không thể qua khỏi kiếp nạn mất mạng do căn bệnh đấy gây ra.
...----------------...
Từ ngày cô trúng số, Trịnh Nhất không biết đã xử lý biết bao nhiêu tên rình rập trước cửa trọ rồi. Cũng do lúc cô dò vé số đã quá vui mừng, nên không khống chế được âm lượng phát ra. Vì thế mới có nhiều người cùng xóm nghe ngóng được.
Cho đến ngày cô rời khỏi trọ để chuyển đến một khu khác sống...
Đó là một căn hộ cao cấp, nằm ở khu Thảo Điền. Được mệnh danh là một trong những khu giành cho giới thượng lưu tại Sài Gòn.
Vị trí đắc địa, gần chợ, gần bệnh viện, gần trung tâm thương mại. Một trệt, một lầu, full nội thất. Vậy mà giá chỉ có 7 triệu cho một tháng, 7 triệu đấy đã bao gồm luôn cả điện nước. Với thiết kế hiện đại, có cả ban công, cửa kính trong suốt. Nếu giá thị trường chắc chắn phải trên 17 triệu cho một tháng.
Có phải ông trời thương cô bệnh nặng, nên mới giúp cô những năm tháng cuối cùng, nhiều như thế này không?
Như tóm được giá hời, với người ham rẻ như Lan Anh thì chắc chắn là chốt ngay không nghĩ ngợi gì.
Đến cả chẳng thèm xem nhà trước mà chốt ngay trên trang bất động sản online. Cọc tiền cho 5 năm còn chưa tới 200 triệu, thật sự là quá hời rồi!
Lan Anh tay xách nách mang vali đồ vào nhà mới, trong lòng vẫn còn sự hân hoan chưa nguôi khi rời xa khu xóm trọ tồi tàn kia.
Nhìn sang Trịnh Nhất đang đi bên cạnh mình, cô có chút hậm hực lên tiếng trách.
- Sao anh không xách phụ tui?
Trịnh Nhất đưa một ngón tay chỉ mình, rồi lại quay sang nhìn xung quanh.
- Em không thấy mọi người trong xóm đang nhìn à? Cái vali bỗng dưng lơ lửng trên không, em nghĩ xem sẽ hỗn loạn thế nào?
Nói mới nhớ, từ nãy giờ khi cô vừa bước xuống xe thôi, bao nhiêu ánh mắt của những người trong khu nhà khác liên tục đổ về cô không ngớt.
"Bộ mình là sinh vật lạ sao?"
Mặc kệ vậy, dù gì bản thân Lan Anh cũng không sống trong đây lâu.
"Chắc đánh giá mình vì mướn căn nhà rẻ quá đây mà, mấy người đó thượng đẳng quen rồi, nên thấy người ăn mặc hạ đẳng như mình nên đánh giá đây..."
Cũng đúng thôi, vì cô còn mang theo chiếc Cup lỏ của bản thân sang khu nhà mới đây mà. Ăn mặc xuề xoà chẳng giống những người có tiền. Thì trước sau cũng bị đồn thổi thôi. Đâu phải trước giờ cô chưa từng gặp vấn đề phân biệt giàu nghèo thế này đâu...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***