Tên ma Trịnh này không biết bận rộn chuyện gì, có hôm thì đeo bám Lan Anh suốt 24/24, có hôm thì cả ngày cũng chẳng nhìn thấy mặt mũi đâu. Anh ta nghĩ cô là căn phòng trọ di động để cho bản thân có nơi trở về không bằng. Giống như vừa nãy vậy, mới nhờ hắn ta rinh giúp mấy đồ dùng vào nhà mới, quay qua quay lại thì hắn đã mất dạng.
Sau này có thể lịch sự mà đi hay về cũng thông báo một tiếng được không, chứ vậy hoài chắc cô phát điên lên mất!
“Đúng là hiện đại thiệt chứ, tới cánh cửa vô nhà thôi cũng có khoá điện tử, chẳng bù cho cái căn phòng trọ đầy gián chuột kia!”
Lan Anh tay rinh khệ nệ những đồ dùng cũ kĩ vào ngôi nhà mới, vừa bước chân vào như lạc vào thế giới hoàn toàn khác xa so với trước đây vậy. Chẳng còn rêu phông bám đầy trên tường, hay những vết sơn nứt nẻ theo thời gian làm cho phai mờ.
Căn nhà được phủ lên một màu trắng sáng, có vẻ như vừa mới sửa sang cách đây không lâu mà động lại nơi khoé mũi một mùi hăng hắc của nước sơn mới.
Lan Anh như choáng ngợp trước vẻ hiện đại, từ nội thất đến quang cảnh phía ngoài ô cửa sổ, cũng đều đẹp đến mức hoàn mỹ. Vậy mà chỉ lấy có 7 triệu một tháng, có khi nào chủ nhà trước giàu quá nên phát rồ rồi không nhỉ?
Lan Anh dọn dẹp lại mớ đồ đạc để xếp lên trên kệ tủ, trong đầu còn thầm quở mắng Trịnh Nhất không ít lời.
“Chắc sợ mình sai vặt nên mới trốn chứ không đâu! Đồ cái tên lười biếng.”
Thôi thì nghĩ lại hắn ta cũng góp phần giúp cô có cuộc sống sung túc hơn, tự thân vận động một chút có khi cũng tốt sức khoẻ.
Lan Anh ngồi trên nền gạch bóng loáng, sắp xếp lại các bộ quần áo đã sờn vai theo năm tháng mà chưa mua mới cái nào.
Có mùi gì thế nhỉ? Từ khi bước vào nhà, ngoài mùi nước sơn ra, cô còn nghe thêm một số mùi khác nữa. Nó khen khét như thịt bị cháy xém, còn có mùi tanh tanh như thịt oi thiu ngoài chợ.
Lúc đầu chỉ nghĩ là do xe rác chạy ngang qua nên động lại mùi như vậy, nhưng sao mùi này cứ ngây ngấy phảng phất chỉ đâu quanh đây thôi? Không lẽ có chuột chết, hay là ai đốt rác nên khói mới bay qua nhà mình à?
Bên trong căn nhà tĩnh lặng như tờ, đâu đó chỉ có tiếng lá xào xạt của cái cây to trước nhà, lâu lâu lại đập lá vào cửa kính nên từng tiếng “lớp cớp”.
XOẢNGG
Một tiếng động lớn phát ra phía bếp, trái tim cô cũng hẫng đi một nhịp, nghía đầu ra thăm dò một cái.
Chất giọng có phần run rẩy mà nói vọng ra.
- Trịnh Nhất...Anh về rồi à?
Chẳng có tiếng ai đáp lại, có linh cảm không được tốt cho lắm, Lan Anh nhóm người dậy lần mò ra ngoài quan sát tình hình.
- Trịnh Nhất...không vui nha...cái trò con nít đó đừng có đem doạ tui nữa!
Trước mắt chẳng thấy bóng người nào, chiếc ly cô vừa đặt lên kệ chén chưa được bao lâu đã nằm dưới đất mà vỡ nát, những mảnh thuỷ tinh văng tứ tung hết cả lên. Không lẽ nhà mới mà có chuột sao?
Một tiếng “úi” phát lên ngay sau đó, phần bàn chân trắng nõn đã bị mảnh thuỷ tinh vỡ làm cho bật máu. Những vệt máu đỏ trên nền gạch trắng, cô bước tới đâu vết thương từ lòng bàn chân cũng vương vãi tới đấy mà chảy máu không ngừng.
Người ta nói nghèo thì hay xui lắm, câu đó quả thật đúng là giành cho cô lúc này.
Ôm lấy phần chân mình mà Lan Anh xuýt xoa không ngừng, có vẻ như vết thương bị cắt khá sâu, cả phần bàn chân tới ống quyển cũng tê cứng chẳng nhấc lên nổi.
Lan Anh giật nảy mình trước tiếng động lớn phát ra từ phía phòng tắm. Nó cứ dồn dập như có người nào trong đó đập cửa liên hồi.
Lúc này cô có chút sợ thật rồi, giọng nói nghẹn lại cứng đờ mới dám cất lên vài câu chữ.
- Trịnh Nhất...anh trong đó phải không?
Tiếng hét như ai oán cất lên đầy khẩn thiết, họ cứ cào lên phía cánh cửa phòng tắm thành một tràn âm thanh “ken két” vô cùng chói tai.
- CỨU...CỨU...CÓ NGƯỜI TRONG NÀY! CỨU...
Giọng một người con trai khàn đặc phát ra từ phía trong phòng tắm. Ánh đèn bên ngoài phòng khách thì chớp tắt liên hồi như có thế lực hắc ám nào đấy nhúng tay vào. Lan Anh khiếp vía mà lùi lại về ngay phía cửa kính ôm sát người lại mà run lên lẩy bẩy. Miệng không ngừng niệm phật cầu xin ơn trên cứu vớt cho người con gái trong tình trạng khốn cùng.
Chỉ vài giây sau, mọi thứ đều trở lại tình trạng như ban đầu. Chẳng còn tiếng hét cầu cứu, ánh đèn cũng tắt ngủm sau khi tiếng hét kia ngừng hẳn. Lan Anh mới ngóc đầu lên chóc lát, hai bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, cơ thể không ngừng run rẩy trước hiện trạng kinh hoàng ban nãy.
Một bóng đen chạy vụt qua trước mặt rồi biến mất ở phía cầu thang đi lên tầng trên. Lan Anh như có ai đó bịt miệng mà chẳng thể thốt lên được bất cứ câu chữ nào nữa, đôi mắt mở to đồng tử thu nhỏ lại tập trung vào phía cầu thang trống rỗng.
Cứ tưởng như thế đã quá đủ kinh khủng rồi, nhưng có vẻ như “người bạn” đó không muốn tha cho cô lắm.
Tiếng “loẹt xoẹt” như có người bước từ cầu thang xuống, một lần nữa ánh đèn lại chớp tắt liên hồi, Lan Anh muốn nhắm tịt mắt lại nhưng không thể được, giống như có một thế lực nào đó bắt cô phải chứng kiến cảnh tượng này.
Một dáng người không rõ nam giới hay nữ giới, toàn thân được phủ lên một lớp than đen cháy xém. Da thịt không còn nguyên vẹn mà bong tróc, loang lổ, để lộ những mảng thịt đỏ hỏn, nó giống như những vết cháy khét nứt nẻ, đâu đó còn phát ra ánh sáng lập loè như tia lửa trong phần than cháy dở.
Một mùi hương đập thẳng vào mũi, khiến Lan Anh như muốn nôn oẹ ra ngay lặp tức, mùi khói xen lẫn với đó là mùi thịt cháy xém ghê rợn. Hắn ta bước dần đều lại phía Lan Anh đang ngồi ú ớ nơi góc cửa kính, nhìn kĩ vào gương mặt đen kịt kia, chỉ là hốc mắt trống rỗng. Phần tóc cũng chẳng còn được mấy cọng, xoắn lại như tàn than bị thiu rụi.
Từng bước chân hắn nặng trịch như phải lê thêm cả cái thân tàn ma dại đấy đến, mỗi bước đi đều để lại những dấu ám đen lên trên nền gạch trắng, pha lẫn với đó là vết máu chưa khô từ bàn chân Lan Anh lúc nãy.
Tiếng nói khàn đặc phát ra từ cổ họng bị cháy khô, nghe như tiếng gió hú một cách quỷ dị.
- BIẾN...KHỎI...NHÀ...TAO...
Lan Anh lúc này mới được mở khẩu mà hét toáng lên, không phải gọi thần phật hay gọi tổ tiên, người cô cầu cứu lúc này chỉ có tên Quỷ Trịnh kia.
- TRỊNH NHẤT...MA...MA...TRỊNH NHẤT...CỨU!
Một luồng khói đỏ từ đâu bay đến, nó xuyên qua khung cửa kính, một tay bắt gọn đầu tên ma đen thùi kia mà quăng về phía cửa nhà chính.
Trịnh Nhất sốt sắng chạy về phía Lan Anh đang ngồi mộp dưới nền nhà không ngừng khóc lớn hoảng loạn. Giọng anh trầm ấm, ôm lấy bờ vai nhỏ mà xoa xoa đều, ôm lấy Lan Anh mà áp vào lòng ngực mình vỗ về như một đứa trẻ.
- Anh đây...anh đây...xin lỗi, anh về trễ!
Đưa mắt xuống phần chân đã đẫm máu của Lan Anh, đôi con ngươi lại đột nhiên đỏ kè, cơ thể toả ra oán khí đỏ rực mà liếc mắt về tên “ma đen thùi” kia nơi cửa nhà.
Từng bước chân chắc chắn, mỗi bước đi đều như muốn dẫm nát mọi thứ xung quanh mà nắm lấy phần cổ tên đó đưa lên cao.
Lan Anh dù còn sợ hãi nhưng vẫn ra sức căn ngăn lại, vì hiện trạng Quỷ Trịnh bây giờ có khi còn đáng sợ hơn tên “ma đen thùi” kia nữa.
- Trịnh Nhất...tui không sao...
Khi nghe tiếng nói êm dịu kia phát ra, Trịnh Nhất mới nhấ thời bừng tỉnh mà thả tên đấy xuống đất.
Giọng hắn ta có phần e sợ, co rúm lại vào một góc.
- Ngươi là Quỷ Diện...sao lại cố gắng bảo vệ nhỏ kia!
Trịnh Nhất nhìn sang Lan Anh, rồi ngồi xuống đối diện tên ma đen thùi đấy.
- Tao! Là duyên âm của cô ấy!
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***