Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 20: Vườn trái cây sau nhà.



Đưa mắt nhìn cái bọc đen vừa được quăng xuống cách đây vài giây trước kia, bên trong chứa đầy là những bịch bông băng thuốc đỏ đã qua sử dụng.

Lại đưa mắt nhìn cánh cửa đóng kín. Lan Anh khẽ nở một nụ cười chua xót.

“Chắc ổng cũng mới vừa bị đánh...”

Nhân lúc hai con người kia vắng nhà, Lan Anh mới dám bước chân ra ngoài rót miếng nước để thấm lại cổ họng. Từ khi sáng về tới giờ, cô có uống được giọt nước nào đâu kia chứ. Theo tình hình như hôm nay, chắc bữa trưa lẫn bữa tối cũng đừng mơ mà có cơm ăn.

Tranh thủ lúc “vườn không nhà trống” phải chuẩn bị trước lương thực cho tối nay vậy. Bản thân cô không ăn cũng không sao, nhưng lỡ hứa với Thành Tiến lẫn Trịnh Nhất là dù gì cũng phải chuẩn bị cơm cúng cho hai người bọn họ đầy đủ.

Cô không muốn vì bản thân mà họ cũng nhịn đói cùng mình. Mà không biết ma không ăn cơm thì có chết không nhỉ? Chắc là không, vì Thành Tiến trong suốt 80 năm có ai cúng cơm cho đâu vẫn tồn tại đấy thôi!

Nhắc mới nhớ tên Thành Tiến này không biết đi đâu mà hơn 1 tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa quay lại, hay là hắn ta đi lạc rồi nhỉ? Dù gì ở đây lạ nước lạ cái, sợ hắn bị những thứ lạ mắt rù quến đi đâu mất dạng rồi.

Lan Anh xoay qua xoay lại cũng chẳng thấy Trịnh Nhất đâu, mà tâm tính đã tệ lại càng lúc càng tệ hơn.

Không biết từ bao giờ mà Lan Anh bắt đầu phụ thuộc vào Trịnh Nhất nhiều hơn trước, khi có anh cô cảm thấy mọi thứ dù khó khăn cũng hóa giản đơn. Biết chuyện đó là điều không nên, nhưng sao mỗi lần anh biến mất, cô lại trở nên sợ hãi lắm. Cũng không rõ là sợ hãi chuyện gì, nhưng mỗi lần anh biến mất thể nào cô cũng gặp chuyện không lành, nên gần đây Lan Anh xem Trịnh Nhất như tấm bùa hộ mệnh của mình vậy.

Tay đang cầm cốc nước, đôi mắt vô thức liền đập vào cánh cửa của nhà sau, phía sau nhà có một con đường mòn nhỏ để dẫn vào vườn trái cây. Mà bà ngoại khi còn sinh thời thường nhắc nhở Lan Anh rằng dù thế nào cũng không được đi vào con đường đó dù nửa bước.

Nhưng không hiểu sao lúc này cô có linh cảm rằng Thành Tiến cũng như Trịnh Nhất đang ở trong đó vậy nhỉ? Nó cứ thoi thúc cô một cách mãnh liệt rằng hãy đi đến và đi vào con đường đó đi.

Bước chân chậm chạp đứng giữa con đường mòn đầy cành lá, có vẻ như đã rất lâu không ai đi qua con đường này, nên cây cối sắp chen lấn mà chặn luôn cả đường vào. Hai bên là cây lá um tùm, nếu trí nhớ không giúp cô nhớ lại đây là vườn trái cây nhà mình chắc cũng lầm tưởng là một cánh rừng nhỏ rồi đấy! Cây cối gì mà phát triển kinh ngạc ghê vậy?

Lan Anh đứng như trời trồng ở đó, nói vọng vào bên trong khu vực kia.

- Trịnh Nhất, Thành Tiến, hai người có ở đó không vậy?

Không có giọng ai trả lời, không biết nó sâu bao nhiêu mà cô còn nghe cả tiếng vọng lại của chính bản thân mình. Có chút bán tín bán nghi, nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn đi vào trong tìm kiếm cho bằng được.

Vén những bụi cây um tùm trải qua bao nhiêu nắng gió thời gian sang một bên, Lan Anh cúi thấp người mà cố gắng lần mò trên con dường hẹp.

Đập vào mắt cô là từng hàng dừa nối đuôi nhau cao chót vót, trái dừa sum sê trĩu quả thành từng buồng. Hình như chẳng có ai thu hoạch nên có rất nhiều trái dừa khô nằm rãi rác khắp những gốc cây đấy.

- Trịnh Nhất ơi, Thành Tiến ơi, hai người có ở đây không vậy?

Một giọng nói phát ra từ đằng xa vọng lại.

- Ở đây nè! Lại đây nhanh đi!

“Đúng là giọng của Trịnh Nhất rồi!!”

Lan Anh một lần nữa lại men theo tiếng nói đó mà đi theo, nhưng càng đi giọng nói ấy lại như càng xa vời hơn. Khi cô dừng lại nghỉ mệt giọng nói ấy lại như thoi thúc mà bảo cô hãy đi tiếp

- Sao dừng rồi? Sắp tới rồi mà, đi tiếp đi, bọn anh đang ở đây kia mà?

Cô cũng không biết được bản thân mình đã đi theo bao nhiêu sâu nữa. Nhưng càng đi thì bầu trời lại càng chuyển tối, tại sao lại như vậy? Trời đang trưa mà? Sao lại có thể tối nhanh như vậy được?

Lan Anh cứ thế mà đi theo giọng nói đó, tới lúc này cô lại càng hoài nghi với chính bản thân mình nhiều hơn. Nhớ lại diện tích đất nhà mình, cũng không rộng tới mức mà đi nãy giờ vẫn chưa thấy đường cùng? Nãy giờ cô đi chắc cũng phải hơn 700m rồi, đất nhà cô làm gì mà dài tới thế?

Đi thêm một khoảng nữa, vén theo vài bụi cây lại thấy một con đường sỏi đá lớn hơn hiện ra trước mắt. Bầu trời lúc nay tối hù, chẳng có chút ánh sáng bên ngoài có thể len lói vào bên trong khu vườn rậm rạp, thứ ánh sáng duy nhất cũng chính là chiếc đèn trên cái điện thoại cô lúc bấy giờ.

Giờ Lan Anh có chút sợ hãi thật rồi, muốn quay đầu về cũng không được. Vì phía sau cô chẳng còn con đường mòn ban nãy nữa, nó đó biến mất không còn một chút dấu vết nào, như chưa từng tồn tại từ khi cô đặt chân ra tới con đường lớn này.

Người cô khẽ run lên mà cầm điện thoại để phòng thủ, dù biết rằng nó thật sự chẳng có tí sát thương nào.

Lan Anh đứng đó như trời trồng, mà cố gắng tìm kiếm ai đó. Nhưng người cô muốn tìm lúc này là ai mới được chứ?

Một dáng người nhỏ thó từ ngã cua bên kia đường đi tới. Bước chân ông ta loạng choạng trên tay còn ôm lấy một thứ gì đó nữa. Lan Anh có chút cảnh giác nhưng cũng vội chạy tới, vì thật sự ngoài người này ra cô cũng không biết nên cầu cứu ai được nữa.

Càng đến gần, Lan Anh có chút sợ sệt mà dừng lại bước chân, cách xa người đó một chút.

Mồ hôi trên trán bắt đầu tuông xuống như mưa, khi đôi mắt đã dần quen với bóng tối, khiến con ngươi nhìn rõ được gương mặt người đối diện mình.

Mắt ông ta trắng giã chẳng thấy trồng đen đâu, người thì ốm tông ốm teo như kẻ nghiện ngập đầu đường xó chợ.

Không biết cô ăn phải gan hùm gan hổ gì mà lại gan dạ tới mức bất ngờ. Nếu bình thường chắc cô cũng chẳng dám mở miệng khi trong thấy hình dạng con người mà không giống người này.

- Chú gì...ơi...chú biết đường nào về nhà con không ạ? Hình như con bị lạc rồi...

Rõ ràng đây là vườn sau nhà của Lan Anh, nhưng không hiểu sao trong tình huống đó lại hỏi câu rất chi là ngô nghê, mà nói thẳng là khá vô lí.

Đây là vườn nhà cô sao cô lại lạc trong chính vườn nhà mình được chứ? Ngược lại ông ta là ai? Mà trước giờ chưa thấy qua, tại sao ông ta lại xuất hiện trong vườn nhà cô?

Người đàn ông ngẩng cao đầu, dù không thấy trồng đen nhưng biểu cảm vẫn bọc lộ rõ sự kinh ngạc.

- Mày là ai, sao lại ở đây được!?

Lan Anh ngập ngừng không biết nên nói thế nào, đại não đã ngừng hoạt động bình thường không biết từ khi nào.

- Dạ...con là...

“Nhưng mình là ai...”

Nhưng là ai? Lan Anh lúc này bỗng dưng quên mất cả tên của của bản thân mình, không nhớ được tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây, lại càng không nhớ được chính bản thân mình là ai và vào đây để làm gì. Ký ức đã dừng lại hoàn toàn sau khi đối diện với người đàn ông kia, hoặc có thể đã dừng lại kể từ khi xuất hiện tại con đường này!

- Mày không được xuất hiện ở đây! Mày biến ngay về nhà mày đi!

Người đàn ông càng lúc càng dữ tợn hơn, mặt mày ông ta đanh lại gân máu nổi lên cuồn cuộn vô cùng bậm trợn. Nơi hốc mắt sâu đen ngồm còn chảy ra một thứ dịch đen kịt, có thể do quá tối nên chỉ thấy một màu đen chăng?

Thứ gì ông ta cầm trên tay nãy giờ Lan Anh không thấy rõ, giờ thì thấy được rồi. Đó là một con dao chặt dừa với cái cán gỗ bự tổ bố. Cây này chém đầu cô còn được, huống chi trái dừa!

Ông ta đưa lên cao như muốn bổ thẳng vào đầu cô tới nơi vậy, lúc này chỉ biết hoảng loạn mà chạy bán mạng về phía trước. Văng vẳng phía sau còn lại chỉ là tiếng chửi rủa thậm tệ của người đàn ông.

- Mày là ai? Mày là ai? Sao mày lại ở đây? Con chó mày biến về nhanh lên! Con chó chết!

“Sao con đường này dài vậy nhỉ?”

Con đường nó cứ như một đường chân trời mà không thấy điểm đến, bản năng sinh tồn liền trỗi dậy mà chạy không biết mệt là thứ gì. Lúc này trong đầu chỉ muốn thoát khỏi cái dao chặt dừa đó càng nhanh càng tốt, những chuyện khác thì cứ tính sau!

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***