Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 19: Sao giống nựng chó vậy?



Trở về phòng ngủ của mình, nhìn những vật dụng ngày thường đã bị bám đầy bụi bẩn, có vẻ như căn phòng này đã lâu lắm rồi không có người ở cũng như dọn dẹp.

Khi nãy khó khăn lắm, cô mới có thể “lui cung” về phòng. Đã vào rồi cô cũng không muốn ra nữa...

Nhìn chiếc tủ gỗ, rồi lại đưa mắt nhìn xuống chiếc gầm bàn học ngày trước. Vị trí này là vị trí mà cô đã từng chui xuống mà khóc rất nhiều khi phải nhận những trận đòn roi kia.

Quay lại trạng thái như ban đầu, nở nụ cười tươi rối, Lan Anh ái ngại nhìn Trịnh Nhất và Thành Tiến cũng đứng trong phòng mình.

- Ngại ghê, khiến hai người phải xem hỗn chiến gia đình tui rồi. Không có gì đâu hai người đi ra ngoài đi. Tui còn thay đồ nữa.

Dù gương mặt cười tươi như vậy nhưng vẫn chẳng có chút khí sắc vui vẻ nào. Khiến Thành Tiến cũng mủi lòng mà vỗ nhẹ vào vai Lan Anh một cái an ủi.

Anh biết cô là một cô gái cương trực và bạo gan, lúc trước anh hù doạ cô như vậy, dù cô hét toáng lên, hay mồ hôi nhễ nhại, run lên cầm cập nhưng cô cũng không sợ hãi tới mức mà né tránh anh, hay chê bai anh là một hồn ma. Ban nãy nhìn cô, anh mới biết thứ khiến cô sợ phải đối mặt nhất lại chính là gia đình của mình, nét mặt sợ ma với nét mặt sợ hãi trong chính tâm can lại khác nhau vô cùng...

Lan Anh quay qua quay lại đã không thấy Thành Tiến đâu, chắc anh ra ngoài như lời cô nói thật rồi. Chỉ có Trịnh Nhất đứng nơi góc phòng, vẻ mặt anh cũng không vui nổi, đôi mắt rũ xuống, đôi môi bậm chặt nhau.

Lấy làm thắc mắc, Lan Anh nửa đùa nửa thật.

- Sao anh còn đứng đây? Định coi tui thay đồ à?

Trịnh Nhất bước tới nắm lấy tay Lan Anh, kéo ngồi xuống chiếc giường bám đầy bụi mịn.

Anh giở tay áo Lan Anh lên, có vẻ như chuyện này cô đã quen rồi nên không còn né tránh anh như những ngày đầu nữa.

Giọng anh trầm ấm đầy sự quan tâm cất lên.

- Đau lắm không…

Lan Anh cười hề hề, mà kéo lấy tay áo mình xuống.

- Anh nói anh theo tui từ nhỏ mà. Chuyện này chắc anh thấy nhiều rồi nhỉ? Tui không sao đâu, xíu nữa tui vệ sinh vết thương lại, vài tuần nữa sẽ lành thôi!

Trịnh Nhất lại một lần nữa kéo cổ tay áo lên, dùng bàn tay lớn của mình mà xoa nhẹ lên phần vết thương vẫn còn rỉ máu.

Không khí trong phòng ám muội đến mức ngạt thở, gương mặt Trịnh Nhất hiện ra phía trước như một bức tranh đầy sống động. Từng động tác tay lên xuống nhẹ nhàng, như sợ mạnh xíu nữa cô sẽ đau vậy. Đôi mắt anh cứ cúi xuống nhìn vết thương rồi lại nhìn lên mặt Lan Anh xem xét coi cô có cảm thấy khó chịu không.

Mặt Lan Anh nhăn tít lại đầy đau rát. Cô nhăn tới đâu Trịnh Nhất cũng nhăn theo đến đó có khi mặt mày còn khó coi hơn cả Lan Anh, như thể vết thương này nằm trên người của anh vậy.

Nói gì thì nói đây cũng là vết dao chém qua, cô là con người không phải mình đồng da sắt, ít nhiều gì cũng phải biết đau…

Đúng là ma quỷ nhúng tay vào có khác, vết thương sâu vậy mà đã kéo da non nhanh chóng, không còn cảm giác đau rát như ban nãy nữa mà dễ chịu hơn rất nhiều.

Lan Anh cũng vì thế mà xoa đầu khen quỷ Trịnh hết mực, đúng là từ khi có anh mặc dù không hết xui xẻo nhưng cũng được rất nhiều việc. Mỗi lần bệnh tái phát anh lại xoa dịu, mỗi lần bị thương dù nhẹ hay nặng chỉ qua lòng bàn tay kia thôi mà đã khỏi nhanh chóng.

Đôi lúc Lan Anh còn phải hoài nghi chính bản thân mình, vì không biết có phải nhờ Trịnh Nhất mà khi lúc trước có đau bụng quằn quại cũng nhanh chóng khỏi hay không. Đến y khoa cũng phải lắc đầu khó hiểu trước tình huống của cô, ung thư giai đoạn 2 vậy mà chẳng có dấu hiệu phát bệnh, hay nhan sắc hao gầy. Vì bên cạnh cô có tên Quỷ Vương họ Trịnh che chở kia mà.

Được Lan Anh xoa đầu, khiến Trịnh Nhất cũng đỏ mặt tía tai. Trước giờ cô chưa từng làm hành động thế này với anh. Nhìn vào đôi mắt kia đầy sự yêu chiều, dù trái tim không đập nhưng vẫn cảm thấy rối loạn nơi lồng ngực.

Bàn tay Lan Anh nhanh chóng rời khỏi mái tóc dài Trịnh Nhất mà sờ sờ dưới phần cổ.

Như nhận ra điều gì đó, Trịnh Nhất mỉm môi hỏi.

- Sao động tác này giống như em nựng chó vậy?

Câu nói của Trịnh Nhất khiến Lan Anh chợt quên đi nỗi buồn trong lòng mà bật cười thành tiếng.

- Thì giống chó mà, chó người ta nuôi cũng nựng vậy á!

Trịnh Nhất nở nụ cười tươi tắn mà chỉ tay vào trán cô đẩy ra.

- Anh không phải chó, anh là Quỷ đấy!

Lan Anh bễu môi nhún vai một cái.

- Quỷ hay chó gì cũng vậy thôi. Tui nuôi cơm anh mà, không lẽ động xíu cũng không được sao?

- Được, được hết. Em nuôi anh nên em muốn gì cũng được!

Thật ra ban nãy Lan Anh cũng không có ý định xoa đầu Trịnh Nhất đâu. Chỉ là trong tình huống ám muội chỉ có hai người trong phòng, chẳng có tạp âm nào có thể đá động hai con người đang nhìn nhau trìu mến, tâm trí cô lại không nghĩ nhiều đến vậy. Thật sự nhìn mái tóc dài được buộc gọn một phần phía trước kia, cùng với gương mặt điển trai hệt như ngôi sao điện ảnh ấy, thì cũng không thể kiềm chế nổi mà tham lam muốn chạm vào lấy làm của riêng.

Cũng biết mình hơi quá phận, nên mới thấp tay xuống mà gãy gãy lấy cổ anh, để vơi bớt đi sự thẹn thùng lúc này. Cô còn tưởng anh sẽ tức giận mà phảng phất khói sương đỏ rực nữa kia đấy. Nhưng có vẻ như cô đã nghĩ nhiều quá rồi, anh còn thuận theo mà trêu đùa nữa. Nếu Trịnh Nhất là con người chắc chắn Lan Anh sẽ không kiềm chế trước độ mê trai của bản thân, mà ôm chầm lấy anh mà hôn ngấu nghiến!

“Tỉnh…tỉnh…lại Lan Anh ơi. Mày đừng quên tên đó chết rồi. Nó đáng tuổi ông sơ ông sờ ông sở của mày nữa kìa. Mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!”

Cánh cửa được mở toang ra, làm cắt đi cuộc hội thoại của cả hai người. Gương mặt mới vui vẻ lúc nãy chợt tan biến ngay khi chạm phải đôi mắt của cậu anh trai ruột.

Anh ấy là Trần Đình Dương năm nay đã ngoài 30. Vẻ ngoài nói thẳng là cũng khá đẹp trai, dù nhà không giàu có gì nhưng ra đường lúc nào anh ta cũng áo quần tươm tất, nước hoa xịt thơm lừng. Con gái xếp hàng theo nườm nợp chỉ mong có thể nhận được một cái nhìn từ anh ta. Thì vẫn là câu đó, ông trời không cho không ai bất cứ điều gì, được cái đẹp mã những đến giờ vẫn chưa có vợ vì tính tình hống hách chẳng coi ai ra gì.

À anh ta còn là người giới tính thứ ba nữa, có một mối tình với bạn trai học cùng lớp năm 17 tuổi. Đến giờ ngót nghét cũng hơn 10 năm quen nhau rồi. Chuyện giới tính đó cũng có chỉ mình Lan Anh biết và cô luôn giữ kín đến tận bây giờ. Nếu cha mẹ mà biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình lên mất! Không phải cô cao thượng hay gì đâu, vì chuyện đó không liên quan đến cô và cũng không muốn dính dáng tới quá nhiều.

Người đàn ông đứng phía cửa, khoanh tay trước ngực chễm chệ như người bề trên, chất giọng đanh đá cất lên nhưng lại có chút tánh nữ trong đó.

- Mày về không biết thưa gửi ai hết hả con kia?

Lan Anh gãy gãy đầu mình, cô không sợ anh ta như cha mẹ. Dù gì cũng đẻ trước cô có 10 năm thôi mà. Nói gì thì nói anh ta cũng là người “bình thường” nhất trong nhà. À…cũng không bình thường lắm đâu.

- Em mới về thôi, nãy em về anh không có nhà nên sao em thưa được!

Anh ta trề môi một cái, rồi quăng lấy bọc đen đựng gì đó lên giường cô.

- Nghe đồn mày mới bị bả chém, cũng vừa nư tao lắm. Tao nói rồi, làm gì làm đừng có động tới hai con quỷ già đó! Ai bảo mày trúng số mà không đem về cho ổng bả làm chi! Còn cái bọc đó là tao lụm ngoài đường, đừng có nghĩ tao tốt bụng mà mua cho mày!

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***