Một buổi sáng thứ ba đầy khói bụi giữa thành phố nhộn nhịp, tại khu xóm trọ tồi tàn ẩn sâu trong một khu phố sầm uất, giọng một người phụ nữ cất giọng lên quát lớn.
Bà ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mà đấm đá vào chiếc cửa bằng nhôm kêu lên từng tiếng "đùng đùng".
- Con quỷ cái Lan Anh, mày khôn hồn thì vác cái mặt chó ra đây cho tao!
Trần Lan Anh đang đánh răng dở, cô thở dài một hơi mà di chuyển về phía cánh cửa phòng. Trên tay còn cầm chiếc bàn chải mà mở cửa ra quát ngược lại.
- Cái gì nữa đây chị 9, mới sáng sớm la lối um sùm không cho ai yên hết vậy!
Bà ta nhếch môi khinh khỉnh, thuận mồm phun cục nước bọt ngay trước cửa phòng.
- Tối qua mày gù quến chồng tao đi đâu tới tận khuya mới về! Mày làm gái đi sớm về khuya thì thôi đi, giờ lại con dụ dỗ chồng tao nữa hả con đ.ỹ!
Lan Anh tựa lưng vào cửa, nhìn về phía người chồng đang co ro bên phía phòng đối diện mà không dám giải thích lời nào. Mặt ông ta mới sáng sớm thôi mà cũng bị cào cấu cho tới sưng tấy.
Lan Anh chỉ cười khẩy một cái, rồi đáp trả bà ta bằng cách phun cục nước bọt lại xuống chân bả. Chị 9 có chút ghê tởm mà cũng giật ngược chân mình về phía sau đai nghiến.
- Tui khinh! Chồng bà già khú đế, ai mà thèm. Sao bà không tự hỏi lại người chồng thân thương của mình đi mà qua chửi tui?
- Tao không cần biết! Tối qua tụi bây đã làm gì nhau rồi!?
Lan Anh nói thêm, giọng cô cao lên một quãng mà hét thẳng vào mặt bà chị 9 kia.
- Tui không có đi với ổng nghe chưa! Một vừa hai phải thôi, hôm qua tui thấy ổng ôm xà nẹo con nào trước hẻm kìa! Tự lo giữ chồng mình đi, làm ô uế mắt tui! Bà đừng nói với tui là bà đ.éo biết chồng bà ngoại tình, bà không dám làm gì con tình nhân đó rồi đổ hết lên đầu tui à? Nếu tui đi với ổng mắc cái chó gì đêm qua bà không ra chửi thẳng mặt, mà giờ mới lết cái háng qua đây chửi? Đừng thấy tui hiền rồi ăn hiếp!
Lan Anh chỉ tay, điểm mặt hết những người trong xóm.
- Mấy người đồn bậy đồn bạ! Bố đây éo có làm gái, mà nếu tui có làm gái cũng không tới lượt mấy người đứng đây chỉ chỉ chỏ chỏ nghe chưa? Tui kêu xe lôi kéo sập hết nhà mấy người bây giờ!
Nói rồi cô nàng mới quay ngược vào phòng đóng sầm cửa lại, chỉ để những con người ngô nghê phía trước không biết nói thêm gì.
Bà chị 9 thì ức muốn xì khói mà đi ngược về phòng đóng cửa lại. Những tiếng hét thất thanh từ cửa phòng vọng ra, cũng đủ biết ông Tuấn chồng chị 9 đây đã bị ăn thêm vài trận đòn roi.
Lan Anh thầm nghĩ.
“Mới sáng sớm gặp thứ khùng thứ điên!”
Trịnh Nhất và Quỷ Diện ngồi trên chiếc nệm nhỏ mà cứ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn người con gái kia.
Trịnh Nhất nói.
- Có phải càng lớn, tính nết càng thay đổi không Nhân, sao không giống lúc nhỏ xíu nào hết vậy? Gương mặt thì giống đấy...nhưng cái tính tình thì...có khi nào ngươi nhầm lẫn với ai khác không vậy?
Quỷ Diện cũng khẽ lắc đầu ngao ngán.
- Công việc ta đăng đăng đê đê, chỉ vì cái chuyện này thôi mà ngươi dựt một dựt hai ta lên đây hỏi à?
- Thì ta thắc mắc thiệt mà?
- Con người tính nết dần sẽ thay đổi theo môi trường sinh sống thôi, ngươi nhìn ngoài kia đi, dân trong xóm này có ai là hiền thục không? Với lại, con người phải phát triển tiếp thu theo thời thế chứ. Quỷ còn phải thay đổi, huống chi là con người!
Lan Anh từ nhà tắm bước ra, cũng cởi vội chiếc áo ngủ đang mặc trên người xuống, để thay vào bộ đồng phục đi học.
Trịnh Nhất và Quỷ Diện lần lượt quay mặt sang chỗ khác, Quỷ Diện cũng lên tiếng trách móc.
- Con gái con lứa mà thay đồ trước mặt người khác vậy đó!
- Lan Anh cũng đâu có thấy mình đâu, với lại mình đang ở trong phòng em ấy mà. Thời đại này còn gọi là cái gì mà xâm nhập gia cư bất hợp pháp, mình mà là con người chắc giờ bị còng đầu lên phường rồi.
- Ô hay, ngươi giờ giỏi nhở? Cái gì cũng biết! Thôi hết chuyện rồi thì ta đi đây.
Quỷ Diện đứng dậy không quên căn dặn thêm.
- Ngươi đó, đi theo thì đi theo, nhưng phải nhớ công việc chính đấy! Còn nữa…
Chưa kịp nói hết câu, Trịnh Nhất như biết trước liền cướp lời.
- Biết rồi, không được làm ảnh hưởng đến con người, không được hại người, không được giết người.
Quỷ Diện tay chống hông mà nghiêng đầu chất vấn.
- Ngươi giờ gan nhở? Có tin ta cho hồn siêu phách tán luôn không?
Trịnh Nhất tay chống gối cũng đứng lên đối diện.
- Giờ ta với ngươi bằng chức nhau, đừng nghĩ chết trước ta có 100 năm mà làm phách!
Nói rồi Quỷ Diện cũng lắc đầu chịu thua, dần dần bước về phía cánh cửa, đi xuyên qua đấy rồi mất hút trong làn sương sớm.
...----------------...
Ngồi trên chiếc xe gắn máy cà tàn, không biết sắm từ thuở nào rồi. Lan Anh chỉ biết chiếc xe này là từ khi cô sinh ra đã xuất hiện, nó có mặt trong hầu hết những cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Dù hiện tại đã có hơi…nhưng thôi tạm sử dụng đỡ vậy, chứ có tiền đâu mà sắm chiếc khác.
Chiếc xe đang chạy bon bon trên phố, người ngoài nhìn vào cũng chẳng phát hiện ra rằng có một chàng trai đang ngồi chễm chệ trên "cổ" của Lan Anh.
Trịnh Nhất đưa mắt ra nhìn đường phố tấp nập xe cộ mà không khỏi bỡ ngỡ. Dù anh đã theo cô từ nhỏ đến lớn, nhưng dù có đi cùng trăm nghìn lần đi nữa thì anh cũng không hết được sự ngỡ ngàng trước thành phố hiện đại ngày nay.
“Dưới quê Lan Anh làm gì nhiều xe thế này…nguy hiểm chết đi được.”
Rồi anh lại đưa mắt nhìn những toà nhà cao chọc trời kia, mà không ngừng cảm thán.
“Cái biệt phủ này có khi còn cao hơn cây Đồng Trụ dưới địa ngục nữa”
Chiếc xe chạy tới đâu, những linh hồn vãng lai gần đó cũng phải né ra xa mười thước. Đa phần họ đều là những vong hồn vất vưỡng nuối tiếc nhân gian mà trốn khỏi địa ngục, còn phần còn lại là số chưa tận, phải ở dương gian để chờ đợi.
Vì hiện tại anh đây chính là Quỷ Diện, một trong những loài quỷ tàn bạo khi còn sống. Chết đi còn lưu luyến hồng trần mà nguyện đời nguyện kiếp không đầu thai, với chức trách bắt giữ cũng như dẫn dắt nhưng linh hồn cuối đời xuống âm ti để nhận xét xử.
Chiếc xe dừng lại tại cổng của trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh, Lan Anh lững thững bước vào trong.
Bước chân một lúc một nhanh, chạy thụt mạng lên căn phòng tận lầu 10.
Vừa đến nơi, không kịp thở mà cô luồng cuối xuống, từng bước nhẹ nhàng nhất có thể chui tọt xuống bàn cuối.
- Sao giờ mày mới vô?
Lan Anh thở ra từng hơi nặng trì, rồi nằm dài thượt xuống bàn học. Giọng nói nhỏ cất lên vừa đủ người ngồi bên cạnh nghe thấy.
- Mày điểm danh cho tao chưa vậy?
- Rồi rồi, trang 30 lật ra lẹ đi!
Cô gái kế bên Lan Anh đây không ai khác chính là Gia Linh. Một cô nàng học giỏi nhất nhì của khối khi học ở trường cấp 3 cũ. Gia Linh là bạn cùng quê với Lan Anh, nếu tính theo thời gian quen biết chắc đã hơn 15 năm.
Một người học giỏi như thế lại có thể làm bạn với một người học dở như Lan Anh, thì nói thật đó là phước ba đời nhà cô.
Gia Linh vào trường Sân Khấu không phải học diễn xuất như Lan Anh, mà là học làm đạo diễn. Từ nhỏ cả hai đã ôm giấc mộng sau này sẽ nổi tiếng, người đạo diễn, người diễn viên. Một cặp bài trùng song kiếm hợp bích.
Trịnh Nhất ngồi ngay bên cạnh, cũng ráng lắng nghe từng câu chữ những gì bà cô trên bục đang giảng. Nhưng nói thật, anh vẫn không bắt nhịp được bao nhiêu, vì cô vợ nhỏ của anh tối thì đi làm đến tận khuya mới về, đôi lúc lại túc trực ở đoàn phim để làm cascadeur (diễn viên đóng thế), với mong muốn kiếm thêm được ít kinh nghiệm cũng như tiền bạc.
Sáng dậy tất nhiên không nổi nên đã bỏ không ít tiết, với một người ham học hỏi như anh thì cố gắng cách mấy cũng chỉ thể theo được một số thôi.
Anh theo Trần Lan Anh từ khi còn bé xíu, khi còn nằm trong nôi khóc “oe oe” tối ngày. Cô đi học, anh cũng đi theo, cô đi chơi anh cũng đi theo, cô đi làm anh cũng đi theo, chỉ duy nhất đi tắm là không.
Nhưng dù gì anh cũng là ma quỷ, học thêm mấy thứ này cũng không giúp ít gì. Nhưng anh lại muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống áp lực mà cô vợ nhỏ đang chịu đựng, cũng như muốn bản thân theo kịp thời đại kỹ thuật số lên ngôi.
Một con Quỷ có học, cũng đỡ hơn một con Quỷ vô học mà nhỉ?
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***