Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 5: Diễn viên đóng thế.



Gia Linh với đôi mắt đang nhìn chăm chú trên chiếc tivi to đùng trên kia, một chân cũng khẽ đẩy đẩy mũi giày Lan Anh đang ngủ gà ngủ gật.

- Ê, tao mới có một job cho mày nè!

Lan Anh sau khi nghe cũng bừng tỉnh, lau vội mớ nước dãi trên môi mà phấn chấn hẳn. Đôi mắt tròn xoe nhìn về người bạn kế bên mình.

- Hả? Job gì? Nhiều tiền không? Đóng thế cho ai?

Khẽ liếc mắt qua, Gia Linh nói tiếp.

- Cho chị diễn viên Bảo Trinh, cũng hơi nhiều đó nha hơn 20 triệu lận, nhưng hơi nguy hiểm nên tao mới hỏi mày coi chịu nhận không?

- Nguy hiểm? Nhảy cầu hả? Hay nhảy lầu? Đu dây?...

- Mày bình tĩnh xíu coi, nhảy từ tầng 10 xuống, đáng lý cái này các đoàn phim khác sẽ dùng kỹ xảo, nhưng ông đạo diễn bên đây muốn chân thật nhất nên mới tìm diễn viên.

Lan Anh trầm ngâm đôi chút, bởi vì nếu nhảy mình không từ tầng cao như thế xuống, dù ít nhiều gì cũng sẽ có chấn thương.

- Cũng hơi nguy hiểm thiệt đó, có bảo hộ gì không mày?

- Có dây cáp với đệm hơi cứu hộ…mà thôi cái này nguy hiểm quá, để tao từ chối họ cho rồi.

Gia Linh vừa móc chiếc điện thoại ra định nhắn với bên kia, thì đã bị Lan Anh chặn lại.

- Nhận đi, tao cần số tiền này!

Trịnh Nhất kế bên muốn ngăn cản, anh quơ quàng đôi tay một cách kịch liệt mà chẳng có ai thấy được anh cả.

Lực bất tòng tâm chỉ đành đánh khẽ vào đầu Lan Anh một cái.

Như cảm thấy có người tác động vào mình, Lan Anh liền quay ngược về phía sau mà nhăn nhó. Đôi mắt chỉ chạm thấy bức tường trắng toát, ngoài ra chẳng thấy ai cả.

Cô đưa tay gãy gãy đầu mình một cách khó hiểu, còn Trịnh Nhất thì tức tới mức mà mắt cũng đỏ lừ lên một cách dữ tợn.

Anh ngửa người về sau lườm liếc Gia Linh, không biết cô ta lôi từ đâu ra nhiều công việc đến thế, khiến vợ anh gần đây cũng cực nhọc không thôi.

Hỏi sao tuổi thọ chưa tới 30 tuổi, làm mấy công việc này không chết vì đứng tim, cũng chết vì tai nạn lao động.

Đôi con ngươi anh đỏ như máu, những vệt dài ngoằn nghèo chi chít trên đôi mắt cũng hiện lên rõ rệt. Khí sắc một lúc một tệ, khiến cho cơ thể anh như bóc hoả mà phảng phất ra một làn sương mờ mịt đỏ rực đầy oán khí.

“Bụp”

“Bụp”

“Bụp”

“Bụp”

Một loạt các ánh đèn chiếu sáng trong căn phòng học bỗng chóc mà nổ tanh bành, những mảnh vỡ li ti bắn ra khắp mọi nơi.

Tiếng động lớn đến nổi khiến giảng viên cũng như các bạn sinh viên cũng phải giật thót tim mà cúi thấp người xuống hoảng sợ.

Như biết mình vừa quá trớn, anh cố gắng tịnh thần lại, đôi mắt cũng trở về bản sắc ban đầu vốn có của nó. Nhìn sang Lan Anh đang cúi thấp người e sợ, mặt cô cắt không còn giọt máu. Mà Trịnh Nhất cũng khẽ nói.

- Anh xin lỗi…anh lỡ tay…

Không biết vì sao mà những bóng đèn trong phòng học chính bị vỡ, nên đội sửa chữa của nhà trường cũng phải nhanh chóng vào thay thế những bóng đèn khác. Nhờ như thế mà Lan Anh trống được hai tiết cuối.

Trong lòng mừng rơn mà nhanh chóng chào tạm biệt Gia Linh, rồi phóng xe đi nhận job vừa được ký kết.

Lan Anh tung tăng trên con xe máy trên đường đến vị trí mà Gia Linh đã đưa từ khi nãy. Cô hát líu lo như vừa trúng số độc đắc vậy, nói thật thì 20 triệu đối với ai thì không biết, nhưng đối với Lan Anh thật sự là một con số lớn. Nó vừa giúp cô đóng được tiền nhà, tiền điện, còn dư một khoảng có thể tích góp nữa.

Trịnh Nhất ngồi trên vai cô mà thở ra một hơi đầy chán chường.

- Làm gì vui dữ vậy không biết? Mạng sống của mình mà cứ đem ra mua bán vậy, hỏi sao không chết sớm!

Dừng xe tại một toà nhà đang thi công, phía xa xa còn có đoàn làm phim đang miệt mài với những cảnh quay hành động một cách kịch liệt.

Cô trước giờ làm diễn viên đóng thế cũng nhiều nhưng lần này lại khác, đây là cô đóng thế cho Bảo Trinh cơ đấy!

Chị ta chỉ lớn hơn cô có 2 tuổi thôi, nhưng đang là diễn viên được rất là nhiều người săn đón hiện nay, với kỷ lục đóng 10 bộ phim chiếu rạp trong 1 năm, phải nói là chị ta thật sự rất giỏi, xứng đáng làm tấm gương soi sáng để Lan Anh nôi theo học hỏi.

Lan Anh cố giữ bình tĩnh, hít vào rồi thở ra để lấy tinh thần, khởi động cơ miệng lại rồi nở một nụ cười công nghiệp, dần bước tới nơi đạo diễn đang ngồi chỉ đạo.

- Dạ em chào anh Khang, em là Lan Anh. Khi nãy em có nhận job cascadeur cho chị Bảo Trinh ạ!

Người đạo diễn cũng nở nụ cười, đáp lại.

- Anh đợi em từ nãy tới giờ, em có kinh nghiệm bao nhiêu lâu rồi?

Như hỏi đến sở trường của mình, Lan Anh cũng lanh lợi đáp.

- Dạ kinh nghiệm em chưa nhiều, nhưng em đã từng đóng thế cho nhiều bộ phim lớn rồi ạ. Nhảy lầu, nhảy cầu, đu dây, rượt đuổi,…em đều làm được tất cả! Anh yên tâm.

Nhìn cái dáng người nhỏ nhắn trước mặt người đạo diễn cũng có chút bán tín bán nghi.

- Nhưng lần này hơi khó đó nha, tầng 10 lận đấy. Em kham nổi không? Sức khoẻ em? Ổn định không đấy?

Cô thầm nghĩ.

“Coi thường ai vậy trời?”

Lan Anh với đôi mắt cương quyết, trả lời chắc chắn.

- Dạ được! Sức khoẻ em ổn định, miễn là bên mình có đủ biện pháp an toàn!

Đứng trên toà nhà cao vút vẫn chưa thi công, gió giật mạnh khiến mái tóc cô cũng tung bay theo từng đợt gió thổi đến.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ mình cô đứng đấy với hàng đống gạch đá đổ nát, có một chút rợn người ập tới khiến Lan Anh cũng khẽ rùng mình.

“Mày làm được mà Lan Anh…muốn bước vào ngành này phải chịu ít thương tích thì mới thành công được chứ! Không có gì phải sợ cả, cứ bình tĩnh thôi, hít ra thở vào nào…”

Trịnh Nhất đứng kế bên, khoanh tay trước ngực mà có chút dò xét. Anh cứ đi tới đi lui kiểm tra lại các dây cáp xem đã đủ an toàn chưa, rồi lại nhìn xuống dưới xem đã có đệm cứu hộ chưa.

Đôi mắt anh lại vô tình đập thẳng vào sợi móc treo cáp. Anh thắc mắc lên tiếng.

- Cái này? Là kiểu nó như vậy? Hay là nó bị bung rồi?

Đạo diễn bên dưới phát loa vọng lên tầng cao.

- Lan Anh, chuẩn bị chưa? Sẵn sàng nhé! 1 2 3 Action!

Trịnh Nhất như phát hoảng mà la lớn.

- Khoan, khoan, khoan nhảy!

Nhưng làm gì có ai nghe được anh nói đâu.

Vừa nghe khẩu lệnh, Lan Anh đã nhắm mắt lại ngửa người về sau rơi tự do xuống. Chiếc cáp lỏng lẻo không chịu được sức nặng, một tiếng “cạch” bung ra ngay sau đó, khiến Lan Anh hoảng hồn mà mở mắt.

Trong lờ mờ của đôi mắt không đeo kính, một phần cũng là do rơi với tốc độ cao nên có chút choáng nhẹ ở đầu, trong sự mờ mịt của đôi mắt cô chỉ thấy thoáng bóng dáng một người cao lớn nhảy theo sau mình ngay sau đó.

Những tiếng hét thất thanh văng vẳng bên tai một lúc càng rõ.

- Chết! Đứt cáp rồi!

- Cáp đứt rồi! Cứu viện nhanh lên!

Một tiếng “hịch” vang lên cô rơi xuống người Trịnh Nhất đang đứng dưới chờ sẵn.

Đoàn phim như tán loạn cả lên vì Lan Anh đã ngất liệm đi sau khi tiếp đất an toàn.

Đáng lý sợi dây cáp đó phải níu lại trước khi cô tiếp đất, đệm cứu hộ chỉ là phương án thứ 2 để phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.

Lan Anh đen đủi thế nào lại dính ngay phải điều xấu đó kia chứ!

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***