Xin Mẹ 200 Tệ Tiền Mừng Sinh Nhật

Chương 1



Nhà mổ bò, mẹ tôi gửi cho tôi một hũ lớn thịt bò cay.

 

Tôi cảm động khoe với bạn trai, ai ngờ anh ta nói:

 

“Bé yêu à, có phải em chưa từng được ba mẹ yêu thương không?”

 

Tôi nổi giận:

 

“Chẳng lẽ cứ phải cho tiền mới gọi là thương? Một hũ đầy ắp thịt bò thế này không phải là tiền à? Anh có biết thịt bò đắt cỡ nào không?”

 

Bạn trai nhún vai:

 

“Nói ba mẹ em trọng nam khinh nữ thì em lại không vui. Thôi bỏ đi, là anh lắm lời.”

 

Ngay sau đó, tôi nghe thấy mẹ anh ấy gọi đến:

 

“Bò nhà mình mổ hết rồi, bán được 200.000 tệ, mẹ chuyển hết vào tài khoản cho con rồi đấy.”

 

Anh ấy thản nhiên đáp:

 

“Con biết rồi.”

 

“À, mẹ có làm cho chị con một hũ thịt bò cay, chuyện tiền bán bò thì đừng lỡ lời nhé.”

 

Chương 1:

 

Tôi và bạn trai cùng quê, đều là người trong làng ra thành phố làm việc.

 

Bình thường hai đứa rất ít cãi nhau, chỉ có mỗi một chuyện — mỗi lần ba mẹ tôi gửi đồ ăn lên, anh ta lại cứ bóng gió chuyện ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ.

 

“Chút xíu sườn cay như vậy thì đáng bao nhiêu mà em vui dữ vậy? Giỏi thì kêu ba mẹ chuyển khoản cho em vài đồng đi!”

 

Mỗi lần tôi hí hửng kể với Tôn Chí món sườn cay mẹ tôi làm ngon thế nào, gửi lên vất vả ra sao, anh ta đều dội cho tôi một gáo nước lạnh.

 

Về sau, tôi dứt khoát không cho anh ta đụng vào đồ mẹ tôi gửi nữa.

 

“Không phải cứ cho tiền mới là yêu thương. Anh có biết giờ sườn heo bao nhiêu tiền một ký không?”

 

“Với lại, thịt heo quê bọn em ngon hơn khối đồ thành phố đấy. Tấm lòng của mẹ em quý hơn tiền nhiều!”

 

Nói xong tôi còn đá xoáy thêm một câu:

 

“Bảo mẹ anh không thiên vị, sao không thấy bà gửi gì lên cho anh? Hay là mấy đồ ngon đó đều gửi hết cho chị gái anh rồi?”

 

Tôn Chí cũng như tôi, nhà ở quê, trên còn có một người chị.

 

Mấy năm gần đây, ba mẹ anh ta nuôi đủ thứ — nào là gà, vịt, cả mấy con bò.

 

Thế nhưng suốt hai năm sống chung với nhau, tôi chưa từng thấy ba mẹ anh gửi cho anh lấy một món.

 

Còn anh thì ngược lại, sườn cay, thịt xông khói, gà muối, vịt muối… ăn hết không biết bao nhiêu phần của nhà tôi rồi.

 

Tôn Chí thấy tôi cố tình chọc ngoáy như vậy, cũng không nổi giận, chỉ bĩu môi:

 

“Anh đâu có thích mấy món đó, gửi lên ăn không hết rồi cũng đổ đi, quá là phí của giời!”

 

Tôi vừa cúi đầu sắp xếp mấy hũ thịt bò cay mẹ gửi lên, vừa cười chế giễu:

 

“Anh không đạt được điều mình muốn thì cứ thừa nhận đi, còn giả bộ coi thường nó để tự an ủi bản thân. Ba mẹ anh không thương anh, thì anh quay qua bảo ba mẹ em không nỡ cho em tiền!”

 

Xếp xong mấy hũ lọ gọn gàng, tôi chống nạnh nhìn anh:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có những thứ, tiền cũng không mua được đâu! Ví dụ như… tình thương của ba mẹ!”

 

“Anh ăn bao nhiêu đồ của ba mẹ em, vậy mà còn quay qua nói ba mẹ em thế này thế nọ. Từ nay về sau, khỏi ăn nữa!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tôn Chí vẫn cắm đầu chơi game, miệng lẩm bẩm:

 

“Không ăn thì thôi! Mỗi lần chẳng phải em là người năn nỉ anh ăn giùm đấy à? Em bảo ăn không hết thì phí công ba mẹ em, nên anh mới ăn.”

 

Tôi bị anh nói cho nghẹn họng.

 

Nghĩ lại… đúng thật.

 

Mỗi lần mẹ tôi gửi đồ lên là một thùng to.

 

Lúc thì mấy hũ củ cải cay, lúc thì một hũ đầy ắp sườn xông khói đã tẩm ướp sẵn.

 

Tôi lần nào cũng bảo mẹ đừng gửi nữa.

 

Tiền ship thôi cũng hơn hai mươi mấy tệ rồi, quan trọng hơn là — tôi làm xuất nhập khẩu, thường xuyên phải tăng ca, chẳng mấy khi nấu ăn được.

 

Còn công việc của Tôn Chí thì nhàn hơn, nên tôi toàn là người thúc anh ăn giùm.

 

“Năn nỉ anh đấy, ở nhà ráng nấu ăn đi. Mẹ em gửi bao nhiêu sườn rồi đó, không ăn thì phí mất!”

 

Tôn Chí thấy tôi cứ càm ràm mãi, đành phải nhắm mắt ăn liền một tuần mấy món mẹ tôi gửi lên, chỉ để làm tôi vui.

 

Có lúc, cả tuần tôi chỉ ăn toàn sườn cay.

 

Có lúc, lại nguyên tuần chỉ có củ cải muối.

 

Nhưng tôi chưa từng thấy đó là vấn đề gì.

 

Ba mẹ gửi đồ lên, chẳng phải là vì thấy đồ quê sạch sẽ, không hóa chất, ăn vào an tâm hơn sao?

 

Vậy mà lần nào Tôn Chí cũng lắc đầu:

 

“Lâm Thiêm, ba mẹ em thiên vị quá rồi đấy!”

 

“Suốt ngày gửi mấy thứ lặt vặt này nọ, sao không thấy họ chuyển cho em ít tiền đi?”

 

Tôi lần nào cũng bật lại:

 

“Ăn bao nhiêu món ba mẹ em làm, vậy mà còn dám nói xấu họ, Tôn Chí, anh có còn lương tâm không vậy?”

 

“Anh phải biết, ba mẹ em có ai làm công ăn lương đâu. Cả hai chỉ dựa vào việc trồng trọt, nuôi gà ở quê để kiếm sống, cực khổ lắm mới nuôi được em và em trai học xong đại học. Như vậy là quá giỏi rồi, làm sao em còn mặt mũi mà đòi tiền ba mẹ chứ?”

 

Tôi nhớ đến khuôn mặt đen sạm nắng của ba, và những nếp nhăn chằng chịt trên mặt mẹ… Tự dưng thấy cay mắt.

 

Mỗi lần như vậy, Tôn Chí lại vội vàng dỗ dành tôi:

 

“Thôi mà! Thôi mà! Do anh lỡ lời thôi!”

 

“Ba mẹ em đã rất vất vả rồi. Vậy thì sau này tụi mình cùng nhau hiếu kính họ, được không?”

 

Chỉ vài câu như vậy, tôi lại mềm lòng.

 

Nhưng lần sau, khi ba mẹ tôi lại gửi đồ lên, Tôn Chí vẫn không nhịn được mà bóng gió vài câu chua chát.

 

Nghĩ đến đó, tôi càng nghĩ càng tức.

 

Tôi giật phắt điện thoại trong tay anh ta:

 

“Tôn Chí, anh lúc nào cũng bảo ba mẹ em thiên vị, không thương em, chỉ biết gửi mấy thứ lặt vặt không đáng giá. Vậy được, hôm nay chúng ta cược một ván!”