Nghe đến đánh cược, Tôn Chí lập tức hào hứng.
Anh chống cằm, nhìn tôi đầy chờ đợi:
“Cược hả? Nghe được đấy! Em nói xem cược kiểu gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Đơn giản thôi! Ngày mai là sinh nhật em. Mẹ em vốn nói sẽ gửi thịt bò cay lên cho em ăn mừng, nhưng lần này em sẽ không lấy thịt bò nữa — em sẽ bảo mẹ chuyển khoản, gửi tiền mừng sinh nhật!”
Tôn Chí uể oải ngả người xuống ghế sofa:
“Được thôi! Nhưng em định xin bao nhiêu?”
Tôi nghiêm túc bắt đầu tính toán:
“Một cân thịt bò tươi 35 tệ, sáu cân mới làm được hai ký bò khô. Mẹ em nói định gửi cho em hai ký, vậy tính ra là 210 tệ.”
“Nên em sẽ xin mẹ em chuyển 200 tệ tiền mừng sinh nhật.”
“Phụt!” — Tôn Chí bật cười khi nghe tôi nói tới “200 tệ”.
“Anh còn tưởng em định xin bao nhiêu, hóa ra cuối cùng cũng chỉ có… 200 tệ thôi hả?”
Nhìn nụ cười của anh ta, không hiểu sao tôi lại thấy hơi chột dạ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi vốn đã không xin tiền ba mẹ kể từ năm hai đại học.
Sau khi đi làm, tôi còn đều đặn gửi tiền về nhà mỗi tháng.
Là kiểu con cái đã nhiều năm không mở miệng xin tiền ba mẹ, nên trong lòng tôi… 200 tệ thật sự là một con số rất lớn.
Phải lấy hết dũng khí, tôi mới dám mở lời với ba mẹ ở quê.
Thế mà Tôn Chí lại chẳng buồn để tâm đến cái số tiền ấy.
Tôi bị chọc giận đến mức cảm thấy như vừa bị sỉ nhục nặng nề.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Tôn Chí vội thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc:
“Được! Em nói 200 thì 200! Nếu ba mẹ em gửi thật, thì anh thua!”
Cược là do tôi khơi mào.
Giờ có tức giận cũng không thể nuốt lời nữa.
Tôi cũng chẳng chịu thua, quay lại đ.â.m một cú:
“Anh chẳng phải vẫn hay nói ba mẹ anh thương anh lắm sao? Sinh nhật anh cũng sắp tới rồi đó, ba mẹ anh sẽ cho anh bao nhiêu?”
Bình thường, tôi và Tôn Chí hay trêu chọc nhau rằng ba mẹ không thương, hay thiên vị anh chị em gì đó.
Nhưng thật ra, chuyện giữa anh và ba mẹ anh, tôi chưa từng xen vào.
Dù gì thì… chúng tôi cũng chưa cưới.
Nhưng lần này đã đánh cược rồi, tôi cũng đành phải hỏi đến những chuyện riêng tư vốn chẳng bao giờ động đến.
Tôn Chí vừa định mở miệng trả lời tôi thì điện thoại đổ chuông — là mẹ anh gọi đến.
“Con trai à, đang làm gì thế?”
Tôn Chí vẫn chưa kể chuyện đang yêu cho mẹ biết, nên hạ giọng trả lời:
“Dạ, đang coi tivi.”
“Ờ, ngày nghỉ thì cũng phải thư giãn một chút. À đúng rồi, mấy hôm nữa là sinh nhật con rồi phải không? Mẹ với ba con vừa bàn xong, nhà mình vừa mới bán thịt bò, giá cũng khá — tổng cộng được 200.000 tệ. Ba mẹ tính chuyển hết cho con.”
“Con cũng 25 tuổi rồi, có cô gái nào tốt thì tranh thủ giữ chặt. Đàn ông mà, trong tay cũng nên có chút tiền.”
Tôn Chí chỉ nhàn nhạt “vâng” một tiếng:
“Con biết rồi.”
“Còn nữa, chuyện tiền nong này con đừng có lỡ lời với chị con nhé. Mẹ có làm một hũ thịt bò cay, sẽ gửi cho chị con sau. Nếu chị con có hỏi thì con cứ nói mẹ chẳng chuẩn bị gì cả, kẻo chị con suy nghĩ.”
“Biết rồi.” — Vẫn là giọng điệu thờ ơ của Tôn Chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cúp máy xong, anh vứt điện thoại lên bàn, nhún vai quay sang nhìn tôi:
“Bé yêu, em cũng nghe rồi đấy — sinh nhật anh, mẹ anh gửi hẳn 200.000 tệ.”
Anh kéo tôi ngồi lên đùi mình, cười nói:
“Nếu ba mẹ em gửi 200 tệ tiền mừng sinh nhật như em nói, thì coi như anh thua. Số tiền 200.000 tệ này, chuyển hết sang làm sính lễ cho em.”
Rồi anh đè tôi xuống ghế sofa, cúi sát lại:
“Còn nếu ba mẹ em không gửi, thì coi như anh thắng… Lúc đó anh muốn em làm gì, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời nhé~”
Ánh mắt anh liếc về phía bộ nội y mới tinh đang đặt sẵn trên sofa.
Bộ đó là anh mua từ tháng trước, năn nỉ tôi mặc vào đúng ngày sinh nhật.
Tôi vẫn luôn không đồng ý.
“Được!” — Tôi nghiến răng gật đầu.
Tôi không tin, đến cái lì xì 200 tệ mà ba mẹ cũng không cho tôi nổi!
Tôn Chí đưa điện thoại cho tôi:
“Gọi luôn đi!”
Anh hào hứng xoa hai tay vào nhau, trông như thể đang rất chờ mong kết quả của vụ cá cược này.
Tôi biết rõ — anh không chỉ muốn thắng cược để lấy cái cớ bắt tôi mặc bộ nội y kia (mà anh đã mè nheo suốt cả tháng trời), anh còn muốn chứng minh rằng: ba mẹ tôi thực sự trọng nam khinh nữ.
“Gọi thì gọi!” — Tôi tỏ ra bình thản, nhận lấy điện thoại từ tay anh.
Tôi giả vờ như chẳng có gì to tát, mở danh bạ tìm số của ba mẹ.
Nhưng khi đến lúc phải bấm gọi… tay tôi lại cứ khựng lại giữa không trung.
Tôi sững người.
Chẳng lẽ… trong lòng tôi, thật sự cũng thiếu tự tin đến thế sao?
Chỉ là một cuộc gọi, xin 200 tệ tiền sinh nhật thôi mà…
Tại sao lại khó khăn đến thế?
Tôn Chí đẩy nhẹ cánh tay tôi:
“Bé yêu, gọi nhanh đi chứ!”
“Có 200 tệ thôi mà, gọi cú điện thoại là xong. Em còn do dự cái gì nữa?”
Anh cười cợt, còn dùng vai húc húc tôi:
“Mau lên! Mau lên!”
Tôi hít sâu một hơi, bực mình đáp:
“Rồi! Em biết rồi! Anh đừng có làm như con nít nữa được không?”
Thấy tôi thật sự căng thẳng, Tôn Chí cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
Ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, không chớp lấy một cái.
Một lúc sau, thấy tôi vẫn chưa dám bấm gọi, anh hạ giọng nói nhỏ:
“…Hay là… thôi không gọi nữa?”
Tôi không biết là Tôn Chí sợ tôi buồn thật…
Hay là sợ mình sẽ mất toi 200.000 tệ, mà lại thì thầm một câu nhẹ hều:
“Gọi! Ai không gọi thì người đó là cháu nội của người kia luôn đấy! Tôn Chí, đừng có thua rồi lại không dám nhận nha!”
Tôn Chí bĩu môi:
“Anh không phải sợ thua, anh chỉ sợ em buồn thôi.”
Tôi hếch mặt, nói cứng:
“Buồn gì mà buồn! Em buồn cái gì chứ? Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ ba mẹ em đến cái lì xì 200 tệ cũng không nỡ cho sao?”