Xin Mẹ 200 Tệ Tiền Mừng Sinh Nhật

Chương 10



Tôi đành phải giả vờ thỏa hiệp:

 

“Đã đến mức này mà ba còn nói vậy, nếu con còn từ chối nữa thì đúng là không ra gì.”

 

Tôi cầm điện thoại định chuyển cho ba 2.900 tệ, coi như tạm ứng trả nợ khoản vay lần này.

 

Không ngờ ông ấy không thèm diễn nữa.

 

“Phải mở lại chuyển khoản tự động! Ba với mẹ của con không muốn tháng nào cũng phải chạy theo con xin tiền!”

 

Được thôi.

 

Coi như ông giỏi.

 

Tôi đành làm theo, mở lại chuyển tiền tự động ngay trước mặt hai người.

 

“Thế giờ con có thể đi làm rồi chứ?”

 

Mẹ tôi lại giả bộ hiền lành:

 

“Thiêm Thiêm, con cũng đừng trách ba mẹ. Nếu không túng quá, chúng ta cũng chẳng muốn làm phiền con! Yên tâm đi, chỉ cần mỗi tháng nhận đủ tiền, ba mẹ sẽ không làm ảnh hưởng công việc của con đâu!”

 

Tôi cười cười ngoài mặt:

 

“Vậy thì cảm ơn ba mẹ nhiều nhé! Con đi làm đây, được chưa?”

 

Mẹ tôi vội vàng gật đầu cúi đầu:

 

“Ừ được, con đi đi! Ba mẹ cũng về trước đây!”

 

Vừa đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho kế toán:

 

“Đổi thẻ lương giúp em. Thẻ cũ em không dùng nữa.”

 

Tôi là nhân viên dẫn đầu doanh thu của cả công ty, kế toán chẳng hỏi han gì, lập tức làm ngay.

 

Trên đường dẫn cả nhóm đi gặp khách hàng, thẻ lương mới của tôi đã được cấp xong.

 

Muốn lấy tiền mồ hôi nước mắt của tôi?

 

Giờ thì nằm mơ đi.

 

Sau khi ký hợp đồng với khách hàng xong, tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện chuyển việc.

 

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, còn Tôn Chí thì chau mày nói:

 

“Em mà đi rồi thì anh biết làm sao?”

 

Hồi trước vì muốn tiện chăm sóc ba mẹ, tôi nghe lời họ, chọn làm ở chi nhánh thành phố cấp bốn gần quê nhà nhất.

 

Từ nhà tới đây chỉ mất hai tiếng lái xe, cho nên ba mẹ muốn tới lúc nào là tới.

 

Nhưng hôm nay, chỉ vì muốn tôi mở lại chuyển khoản tự động, họ không ngại chắn cửa, ngăn cản tôi đi gặp khách hàng.

 

Tôi nghĩ, sau này nếu tôi không đưa tiền, họ chắc chắn sẽ còn làm ra chuyện lớn hơn nữa.

 

Tôi thực sự không muốn sống mãi trong tình trạng phải thấp thỏm đề phòng như thế.

 

Tôi nhìn sang Tôn Chí, bình tĩnh nói:

 

“Công ty đang muốn mở rộng thị trường bên nước ngoài. Em tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, trước giờ vẫn phụ trách khách hàng ở Mỹ là chính. Về ngôn ngữ và nguồn lực, em đều có lợi thế. Bọn mình còn trẻ, có nhiều cơ hội, em cũng muốn ra ngoài một lần, xem thử bản thân có thể đi được bao xa.”

 

Tôn Chí cúi đầu:

 

“Nhưng… anh không nỡ. Em biết mà, yêu xa thì tình cảm khó bền. Anh vốn đã định cầu hôn em rồi, nhưng nếu em ra nước ngoài… anh thật sự không biết phải tiếp tục thế nào nữa.”

 

Tôi nhìn chiếc nhẫn cầu hôn mà anh ấy lấy ra từ túi quần.

 

Tôi rơm rớm nước mắt:

 

“Tôn Chí, chúng ta lớn lên cùng nhau, từ đại học đã bắt đầu yêu nhau. Anh biết mà, em luôn rất cố gắng. Trước đây em tưởng mình cố gắng vì muốn báo đáp ba mẹ, sau này mới hiểu… không chỉ có thế. Còn một lý do khác — vì phía sau em chẳng có chỗ nào để dựa vào.”

 

“Em có thể đưa tiền cho ba mẹ, thì họ mới cho em một chút tình cảm. Nhưng nếu một ngày em không còn tiền thì sao? Anh cũng thấy rồi đó, họ sẽ đối xử với em thế nào.”

 

“Chính vì vậy, em mới phải liều mạng kiếm tiền. Em muốn có chỗ dựa cho chính mình, nếu không em sẽ không có cảm giác an toàn.”

 

“Anh làm rất tốt rồi. Gặp được anh là may mắn lớn nhất của em. Nhưng chúng ta vốn không giống nhau. Anh gặp chuyện, bác trai bác gái sẽ giúp đỡ anh vô điều kiện, yêu thương anh.”

 

“Còn em, cũng như chị gái anh, cả đời này chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh có thể hiểu được tâm trạng đó không?”

 

Tôn Chí gật đầu.

 

Thật ra, anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ, làm lập trình viên — công việc mà chi nhánh nước ngoài của công ty tôi đang rất cần.

 

Chỉ cần anh muốn, cùng tôi ra nước ngoài cũng không phải chuyện không thể.

 

Chỉ là… anh có dám từ bỏ vùng an toàn hiện tại của mình hay không mà thôi.

 

Ba mẹ ở gần, lại chẳng cần làm quen môi trường mới ở nước ngoài.

 

Nhưng tôi không muốn ép Tôn Chí phải đi theo mình.

 

Tối hôm đó, anh ấy trằn trọc cả đêm không ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi định ra ban công hít thở cho dễ chịu, thì nghe thấy tôi đang gọi điện ngoài đó.

 

“Các người nghe từ đâu mà biết tôi được chia hoa hồng 300.000 tệ?”

 

“Muốn tôi cho em trai mượn mua tiền sính lễ à? Mượn rồi có trả không?”

 

“Nó cũng đi làm mấy năm rồi đấy, có từng đưa đồng nào cho các người không?”

 

“Ha, cái gì mà của nó là của nó, của tôi là của tôi? Đã là của tôi thì tôi càng không có nghĩa vụ phải cho mượn!”

 

“Tốt thôi! Các người muốn tới tận công ty tôi mà làm loạn? Vậy thì cứ làm đi! Nếu tôi mất việc, tôi sẽ tới tìm thằng em, các người đã không để tôi sống yên ổn, thì nó cũng đừng mong sống yên!”

 

Tôn Chí đứng sau cửa kính, nghe rất lâu.

 

Cuối cùng, anh gửi cho tôi một tin nhắn:

 

“Lâm Thiêm, mình kết hôn đi. Chúng ta sẽ cùng sang Mỹ.”

 

Dựa vào học lực và kinh nghiệm làm việc tốt, cuối cùng Tôn Chí cũng được duyệt sang thị trường nước ngoài cùng tôi.

 

Chuyện này tôi không nói với ba mẹ.

 

Đến khi tôi ra tới sân bay, không biết bằng cách nào họ lại biết được.

 

Gọi điện tới ngay.

 

“Lâm Thiêm! Mày dựa vào cái gì mà được sang Mỹ! Mày có nghĩa vụ nuôi dưỡng tụi tao! Còn phải có trách nhiệm chăm sóc em trai mày! Đừng tưởng mày bay đi rồi là có thể mặc kệ tụi tao!”

 

“Tụi tao sao lại sinh ra đứa con gái vong ân phụ nghĩa như mày chứ!”

 

Chửi xong thấy tôi vẫn không trả lời tin nhắn, giọng điệu lại đổi ngay:

 

“Bảo bối à! Mẹ biết con vẫn còn giận vụ bao lì xì mừng sinh nhật 200 tệ, thế này đi — ba mẹ kêu em trai con chia cho con 100.000 tệ, được không?”

 

“Nó là con trai mẹ, nó sẽ nghe lời. Mẹ bảo nó mỗi năm đưa con 10.000 tệ nhé, đảm bảo tiền bán bò con sẽ nhận đủ 100.000 tệ! Mẹ đã nói là giữ lời!”

 

Tôi vẫn không trả lời.

 

Bọn họ lại nổi điên:

 

“Được thôi! Coi như đời này chúng tao không có đứa con gái như mày! Nói cho cùng cũng chỉ vì tiền! Chúng tao sinh mày, nuôi mày, tốn bao nhiêu thời gian công sức, mày đều không coi ra gì! Trong lòng mày chỉ nghĩ tới mấy trăm ngàn đã tiêu cho em trai mày thôi đúng không!”

 

Tôi chỉ cười nhạt — chẳng bận tâm nữa rồi.

 

Là chỉ có hai trăm mấy ngàn tệ tiền bán bò thôi sao?

 

Những năm qua, mỗi năm tôi gửi về không dưới 100.000 tệ.

 

Thế mấy trăm ngàn đó đi đâu hết rồi?

 

Tiền đặt cọc mua nhà cho em trai ở trong huyện là từ đâu ra?

 

Trong lòng họ không rõ sao?

 

Tôi chẳng qua chỉ không muốn để họ tiếp tục hút m.á.u mình nữa mà thôi.

 

Họ không thương tôi, vậy thì tôi tự thương lấy mình.

 

Năm đầu tiên tôi và Tôn Chí làm việc ở chi nhánh bên Mỹ, mệt đến mức thường xuyên không thốt nên lời.

 

Sang năm thứ hai, cuối cùng cũng quen với nhịp sống bên ấy.

 

Ở quê nhà, thỉnh thoảng Tôn Vân vẫn kể tôi nghe chuyện về em trai.

 

“Em trai của em bảo muốn khởi nghiệp, mở quán cà phê, ba mẹ của em lấy luôn hơn 300.000 tệ tiền dành dụm phòng hậu sự để đưa cho nó, kết quả thua lỗ hơn cả triệu.”

 

“Căn nhà ở huyện cũng bán rồi, lấy được một phần tiền đem đi trả nợ!”

 

“Mẹ em đến tìm mẹ chị, nói rằng hai nhà mình giờ là thông gia rồi, đều là người một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau, bảo mẹ chị trả tiền nợ thay em trai em!”

 

“Mẹ chị tức đến bật cười, lập tức đuổi thẳng hai người họ ra khỏi cửa!”

 

“À đúng rồi, giờ em trai em ngày nào cũng nằm dài ở nhà, mẹ em thì ngồi bên cạnh khóc, miệng lẩm bẩm: Giá mà hồi trước đối xử với con gái tốt hơn một chút, giờ thì nuôi ra một đứa con trai vô dụng thế này, sau này ai nuôi bà già này đây!”

 

Tôi nghe xong, trong lòng lại không có lấy một chút cảm xúc.

 

Tôn Chí giờ kiếm được nhiều tiền hơn tôi, anh ấy thường xuyên nói với ba mẹ anh ấy rằng mình có tiền, chị gái vẫn còn độc thân, chưa kết hôn, công việc cũng chẳng quá tốt, bảo họ cố gắng giúp đỡ chị nhiều một chút.

 

Tôi thấy nhẹ lòng, vì anh ấy không trở thành một gã đàn ông tồi tệ.

 

Anh vẫn luôn nói:

 

“Nếu không có em, chắc anh vẫn sống lười nhác như trước. Giờ thì anh tràn đầy ước mơ, cảm nhận được sức sống của cuộc đời. Tất cả là nhờ em mang đến cho anh.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi, liệu mình có quá vô tình với ba mẹ không.

 

Nhưng phần nhiều thời gian, tôi vẫn nghĩ: Sự vô tình của tôi với họ chính là sự bảo vệ lớn nhất dành cho bản thân mình.

 

Đợi đến khi họ thật sự bước vào độ tuổi mà pháp luật quy định con cái phải có trách nhiệm phụng dưỡng, tôi sẽ thực hiện đúng bổn phận của mình.

 

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để họ hủy hoại cuộc sống mà tôi hằng mong mỏi.

 

Hết.