Nghĩ kỹ lại thì, cũng dễ đoán ra căn nhà đó là mua cho ai.
Nhưng…liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi bỗng thấy biết ơn Tôn Chí.
Nếu không phải vì anh ấy cứ liên tục mỉa mai chuyện ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, có khi tôi vẫn sẽ tiếp tục chuyển 2.900 tệ về mỗi tháng.
Không chỉ vậy, sau này có khi còn chuyển 3.900, rồi 4.900…
Tôi kiếm được càng nhiều, thì sẽ gửi về càng nhiều.
May mà mới chỉ gửi được ba năm.
Tổng cộng cũng chỉ mấy trăm nghìn tệ.
Cứ xem như trả lại cái ơn sinh thành dưỡng dục đi.
“Không có tiền thì đi mà tìm con trai ba mẹ! Nó đang cầm hơn 200.000 tệ đấy, trả được bao tháng tiền nhà rồi còn gì!” Tôi lạnh nhạt nói.
“Không phải đâu con ơi, em con nó cũng hết tiền rồi!”
Ba tôi hốt hoảng giải thích trong điện thoại:
“Nó cứ nói phải mua xe mới cưới được vợ, thành ra tiêu hết 230.000 tệ để mua xe rồi! Không còn một xu!”
“Thiêm Thiêm, con là con gái, sau này dù sao cũng sẽ đi lấy chồng, không phải mua nhà mua xe gì cả, không có gánh nặng kinh tế gì hết. Con cứ chuyển khoản lại đi, đợi khi nào em con có tiền thì hẵng dừng lại.”
Tôi cười đến không thể tin được:
“Đợi tới khi con xuống mồ, e là thằng Lâm Mậu nhà mình vẫn chưa có tiền đâu. Ba mẹ sẽ mãi mãi thấy con trai mình thiếu thốn.”
“Tôi nói nốt một câu: Cần tiền thì con không có. Còn tiền dưỡng già con cũng sẽ dừng luôn. Sau này nếu thật sự đau bệnh gì, con trai ba mẹ bỏ ra bao nhiêu, con bỏ ra bấy nhiêu. Bỏ nhiều hơn thì con không có.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Tôi cứ tưởng nói đến mức này rồi, chắc ba mẹ cũng nên biết điều mà ngưng đòi tiền tôi chứ.
Ai ngờ, ngày hôm sau — ba mẹ tôi kéo nhau tới tận cửa nhà.
Ngày hôm sau là thứ Hai, tôi có hẹn với một khách hàng bên Mỹ để bàn về hợp đồng.
Vừa mở cửa ra đã bị ba mẹ chặn lại.
“Thiêm Thiêm, con bật lại tự động chuyển khoản từ thẻ lương đi, hôm qua không trả được khoản vay, mẹ con khóc suốt cả đêm rồi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi nhìn mắt mẹ, quả thật có vẻ như vừa khóc xong.
Chắc là khóc vì lo khoản vay mua nhà cho con trai không trả được, ảnh hưởng đến điểm tín dụng của Lâm Mậu.
Thấy tôi vẫn không phản ứng gì, mẹ tôi vội móc từ túi ra một phong bao lì xì:
“Tuần trước là sinh nhật con, đây là phong bao mẹ chuẩn bị cho con.”
“Thật ra hôm đó mẹ định đưa rồi, nhưng nghĩ chắc con còn giận mẹ nên không dám gọi điện.”
Tôi biết rất rõ, bà không phải là “không dám” gọi.
Mà là đang giận tôi.
Tôi đã dừng chuyển tiền, lại còn buộc bà phải để con trai bà phụng dưỡng ngược lại, nên bà liền coi như không có đứa con gái này nữa.
Chỉ là bà không ngờ tôi lại cứng rắn đến vậy, không những không mềm lòng, mà còn dứt khoát cắt luôn khoản chuyển tự động mỗi tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bóp bóp phong bao — khá dày, chắc cũng vài ngàn.
Tôi đang vội đi gặp khách, nên nói với họ: “Chuyện chuyển khoản để sau hẵng nói, hôm nay con có việc gấp, không thể trễ được.”
Tôi nói vậy rồi, mẹ vẫn kéo tay tôi lại:
“Không được đâu, bảo bối! Hôm qua mẹ vay hàng xóm để trả nợ, hẹn hôm nay trả lại, mẹ không thể nuốt lời được!”
Tôi lại bóp phong bao một cái, quả thật rất dày, ít nhất cũng mấy ngàn.
Tôi liền trả lại phong bao:
“Đã thiếu tiền như vậy thì phong bao này mẹ giữ đi! Con thấy khá dày đó, chắc cũng mấy ngàn, mẹ cầm trả hàng xóm, còn tiền mừng sinh nhật thì cứ coi như con đã nhận được rồi, vậy được chưa?”
Mẹ tôi nhìn ba tôi với ánh mắt phức tạp.
Đúng lúc này, Tôn Chí cũng ra ngoài, thấy mẹ tôi đang đưa tôi phong bao thì lại giở trò trêu chọc.
“Ôi chà, dì thương Lâm Thiêm thật đó, lì xì dày thế kia cơ mà!”
“Nếu con mà có người mẹ như dì, chắc nằm mơ cũng phải bật cười.”
Nói xong, anh ấy liền giật lấy phong bao trong tay mẹ tôi, mở ra ngay trước mặt cả hai người họ.
Mẹ tôi — rõ ràng là căng thẳng thấy rõ.
Tôi liếc nhìn phong bao trong tay Tôn Chí, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Bảo sao mà dày đến thế…
Hóa ra toàn là tờ một tệ, đúng trăm tờ.
Tôi thật sự cạn lời.
Ngay cả một phong bao lì xì sinh nhật muộn mà cũng phải dối trá làm màu.
Tôi chẳng buồn liếc mẹ lấy một cái, đeo túi lên vai, định bước đi luôn.
Không ngờ mẹ lại kéo theo ba đuổi theo tôi, còn cố chấp nói:
“Một tệ cũng là tấm lòng! Hơn nữa trong đó có tới một trăm tờ, hẳn một trăm tệ lận! Con không được coi thường tấm lòng của ba mẹ! ‘Tử bất hiềm mẫu sửu, nhi bất hiềm gia bần’ — Lâm Thiêm, con không thể khinh miệt ba mẹ vì nhà nghèo mà không thể cho con nhiều tiền được!”
Tôi bật cười:
“Con trân trọng lắm chứ! Hay là để con đăng lên mạng cho mọi người cùng xem, để xem thiên hạ nói sao về cái ‘tấm lòng’ của hai người?”
Thấy tôi vẫn cứng đầu không lay chuyển, ba tôi rốt cuộc cũng nổi giận.
Ông túm lấy cổ áo tôi:
“Lâm Thiêm! Con cái nuôi dưỡng ba mẹ là đạo lý hiển nhiên! Nếu không phải vì trước kia mỗi tháng con đều cố định gửi về 2.900 tệ, thì ba với mẹ con cũng đâu dám mua nhà! Giờ nhà đã mua rồi, con phải có trách nhiệm trả khoản vay mỗi tháng!”
Ông giật lấy túi xách của tôi:
“Nếu không, hôm nay đừng mong đi làm!”
Tôi cũng bắt đầu cuống lên rồi.
Khách hàng hôm nay là một hợp đồng trị giá hơn 3 triệu tệ, nếu ký được thì hoa hồng của tôi sẽ có 300.000 tệ.
Tôi không thể để ba mẹ mình phá hỏng chuyện này được.
Biết thời thế mới là kẻ mạnh.