Xóa Nhầm Wechat Mẹ Yêu Tôi Vớ Được Bảo Bối Thân Thương

Chương 1:



Tôi là một đứa con gái đúng chuẩn "con gái rượu của mẹ", có chuyện cỏn con gì cũng phải chia sẻ với mẹ.

Hôm nay ăn được một chiếc bánh trứng ngon tuyệt, tôi chụp ảnh selfie cùng miếng bánh trứng đã cắn dở một miếng rồi gửi cho mẹ.

"Cái bánh trứng này ngon lắm mẹ ơi!"

Phía bên kia gần như trả lời ngay lập tức: "Tống Thời Nghệ?"

Tôi lập tức thấy tủi thân: "Con mới không nhắn tin cho mẹ có hai ngày thôi mà, mẹ đã lạnh nhạt với con thế này rồi sao? Lại còn gọi cả họ tên con nữa! Gọi con là bảo bối!"

"Không phải, phải gọi là bảo bối yêu quý!"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Phía bên kia im lặng ba phút: "Con chắc chắn muốn như vậy chứ?"

"Quan hệ của chúng ta thế này mà mẹ còn hỏi con có chắc chắn không?"

Phía bên kia lại im lặng ba phút: "Hôn... Bảo bối."

Tôi trả lời bà ấy bằng một biểu tượng mèo con vặn mông: "Như vậy mới đúng chứ!"

Bạn cùng phòng tôi ở dưới giường gọi tôi: "Tống Thời Nghệ, mau xuống đây xem cái váy tớ mới mua có đẹp không nào!"

Tôi vén rèm giường lên, nhìn bạn cùng phòng Lý Tuyền của tôi đang mặc một chiếc váy hai dây màu hồng phấn, soi tới soi lui trước gương.

"Dạo này chắc chắn là tớ tăng cân rồi! Trước đây mặc size M vừa khít!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tống Thời Nghệ, cậu gầy, hay là cậu xuống thử xem? Nếu cậu mặc vừa thì tớ sẽ không trả lại nữa."

Tôi trở mình một cái rồi xuống giường ngay tắp lự, "Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ."

"Vậy nếu tớ mặc vừa, cậu tặng tớ luôn à?"

Lý Tuyền liếc tôi một cái, "Cậu mơ đẹp quá, phải trả tiền!"

Sau khi tôi thay váy, quả thực rất vừa vặn.

Màu sắc cũng hợp, kích cỡ cũng vừa, cứ như là may riêng cho tôi vậy.

Tôi nháy mắt với Lý Tuyền, "Nói mau, có phải cậu thầm mến tớ không!"

Cậu ấy không thèm để ý đến tôi, chỉ giơ hai ngón tay về phía tôi, "Hai trăm tệ."

Tôi xem số dư WeChat, còn có tám trăm tệ, mà tháng này mới trôi qua được một nửa.

Thế là, tôi chụp một bức ảnh mặc váy hồng gửi cho mẹ.

Châm ngôn của những cô con gái cưng của mẹ như chúng tôi chính là, gặp chuyện khó giải quyết thì tìm mẹ.

Tôi gửi cho mẹ một đoạn tin nhắn thoại, "Mẹ xem váy mới của con có đẹp không?"

Mẹ tôi trả lời ngay tắp lự, [Đẹp lắm, rất hợp với con.]

Tôi lại nũng nịu gửi tin nhắn thoại cho mẹ, "Nhưng mà tiền tiêu vặt của con không đủ mất rồi... Con có thể ứng trước hai trăm được không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com