Xóa Nhầm Wechat Mẹ Yêu Tôi Vớ Được Bảo Bối Thân Thương

Chương 2:



Mẹ tôi vậy mà chuyển thẳng cho tôi hai nghìn tệ.

Tôi kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên.

[Mẹ gửi trước cho con cả tiền sinh hoạt tháng sau luôn rồi ạ?]

[Không phải, tiền tháng sau để tháng sau, đây là tiền mua váy.]

Tôi hét lên như gà gáy trong phòng ngủ.

A!

Mami mami con yêu mẹ, giống như chuột yêu gạo!

Tôi hôn chụt lên màn hình điện thoại, sau đó khoe số dư tài khoản với đám bạn cùng phòng.

"Thấy chưa, bà đây không thiếu tiền, gói lại hết đi!"

Lý Tuyền làm tư thế thái giám hành lễ: "Tuân lệnh, nô tài gói lại ngay đây."

Trước khi đi ngủ, tôi gửi mẹ tin nhắn chúc ngủ ngon.

Mẹ tôi cũng trả lời: [Ngủ ngon.]

Tôi gửi một biểu cảm bé Dailua nói "sai rồi".

[Phải là hôn hôn bảo bối ngủ ngon.]

[Được, hôn hôn bảo bối ngủ ngon.]

Ngay lúc tôi sắp thiếp đi, điện thoại lại rung lên.

[Sau này mẹ sẽ gọi con là hôn hôn bảo bối mỗi ngày nhé?]

Tôi buồn ngủ c.h.ế.t đi được: [Nói nhảm.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ là mẹ ruột của con mà!

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Tiếc là tôi buồn ngủ quá, nửa câu sau không gõ được.

Sáng hôm sau có tiết học lúc 8 giờ, tôi và ba đứa bạn cùng phòng đều dậy muộn.

Tôi còn xỏ nhầm cả giày rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Vừa chạy xuống đến tầng dưới, tôi đ.â.m sầm vào đám con trai ở ký túc xá đối diện.

Tôi ngẩng đầu lên, là hotboy khoa chúng tôi, Sở Trì.

Sở Trì học giỏi, đẹp trai, gia thế lại tốt.

Nhưng hình như cậu ta rất ghét tôi.

Tôi và cậu ta cùng một ban, hôm trước mới xin được Wechat của cậu ta.

Cậu ta mở miệng đã hỏi tôi lại giở trò gì, còn nói tôi kỳ cục.

Bạn cùng phòng tôi đều nói: "Cậu ta trông đã lạnh lùng, không ngờ nói chuyện cũng không nể tình như vậy."

Vốn định tỏ tình với anh ấy ngay tại đó, nhưng nghĩ đến giọng điệu của anh ấy, tôi lại nuốt lời vào bụng.

Mình cũng không thể để người ta coi thường.

Tôi "bụp" một tiếng xóa người ta luôn.

Nhưng mà ánh mắt Sở Chí hôm nay nhìn tôi có vẻ hơi lạ.

Mắt anh ấy trầm xuống, trong đó thoáng hiện lên những tia sáng phức tạp, tương phản rõ rệt với ánh nắng ấm áp buổi sớm.

Tôi bị anh ấy nhìn đến mức có chút chột dạ.

Bạn cùng phòng ở phía trước gọi tôi: "Đi nhanh lên Tống Thời Nghệ! Lát nữa muộn thật đấy!"

Ừm, chắc chắn anh ấy đang cười nhạo tôi hôm nay đi nhầm giày.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com