Bạn trai tôi và cả nhà anh ta đều là cao thủ tính toán chi li.
Tôi muốn thử nhà hàng kiểu Pháp, anh ta nói:
Nhất Phiến Băng Tâm
"Tiệm bên cạnh có suất ưu đãi mua một tặng một, còn tặng thêm củ cải muối nữa kìa!"
Chúng tôi cãi nhau, định chia tay, mẹ anh ta liền tặng tôi một chiếc vòng tay vàng giả mua trên sàn thương mại nào đó để xin lỗi, bị tôi phát hiện.
Bà ta lại còn quay ngược lại trách:
"Chiếc này không phải tôi tặng! Vòng tay vàng cổ truyền gia truyền nhà chúng tôi đâu rồi?"
Nhà tôi đi du lịch nước ngoài, cả gia đình họ nhảy ra đòi đi cùng:
"Dù gì con cái cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta là người một nhà, cùng đi luôn nhé!"
Cả nhà tôi giơ ngón giữa lên:
"Cút!"
01
Hôm đó, tôi đang lướt Douyin, thấy một blogger hài hước đang điểm lại những bài đăng thần thánh nổi gần đây:
[Có một anh chàng đăng bài hỏi trên mạng: Tại sao những người mời bạn gái ăn quán vỉa hè lại vẫn có thể nên duyên?]
Người hỏi viết:
"Thật sự không hiểu vì sao mấy thằng nhà quê lại có thể mời bạn gái ăn quán vỉa hè? Vỉa hè thì không vệ sinh, nguyên liệu tệ, môi trường lại quá tồi tàn. Tôi thì hào phóng lắm, mời bạn gái ăn tệ nhất cũng là bún qua cầu…"
(过桥米线 (Guo Qiao Mi Xian), hay còn gọi là Bún Qua Cầu: Món ăn này có nguồn gốc từ vùng Mông Tự, phía nam Côn Minh, Vân Nam, và đã có hơn 300 năm lịch sử.)
Trên màn hình điện thoại vang lên một đoạn nhạc nền hài hước gây nghiện và tiếng cười khoa trương nối tiếp nhau.
Tôi nhìn hình chụp màn hình của video, thấy ảnh đại diện của người đăng bài sao mà quen mắt.
Dùng tay phóng to màn hình điện thoại ra mới phát hiện:
Đây chẳng phải là ảnh selfie của bạn trai tôi – Lỗ Thích đó sao?
Tôi mở laptop lên, tìm lại trang web gốc nơi bài viết được đăng, IP hiển thị cũng ở cùng tỉnh.
Dưới bài đăng toàn là những bình luận mang tính chế giễu:
【Bún qua cầu? Không nói tôi còn tưởng anh mời bạn gái đi nhà hàng Michelin, nhà hàng Hắc Trân Châu hay nhà hàng thành viên cao cấp cơ đấy.】
【Ha ha ha, dựa vào đâu mà xem thường quán vỉa hè? Sợ quán vỉa hè cho thêm hai miếng thịt so với bún qua cầu chắc?】
【Tệ nhất thì cũng phải là lẩu Haidilao, không thì nướng Hàn Quốc đi, tệ nữa thì về nhà nấu ăn cho rồi. Đúng là vừa sợ tốn tiền lại vừa thích ra vẻ ta đây.】
...
Những bình luận như vậy còn hàng trăm cái nữa.
Thế nhưng người đăng bài chỉ phản hồi một bình luận duy nhất dưới dòng:
“Đúng là vừa sợ tốn tiền lại vừa thích ra vẻ ta đây.”
Anh ta trả lời đúng một chữ:
【Cút!】
Điều này có nghĩa là, người đăng bài vẫn đang xem từng bình luận một.
Chỉ tiếc là chẳng có lấy một người cùng quan điểm với anh ta.
Thậm chí có người còn nhắc nhở:
【Tôi không biết người đăng bài có keo kiệt hay không, nhưng gan thì đúng là to thật, dám không ẩn danh cơ đấy.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy bình luận đó, tôi lập tức chụp lại ảnh màn hình bài viết, đồng thời dùng một chiếc điện thoại khác quay lại video từ điện thoại chính.
Cả ảnh lẫn video đều có thể thấy rõ ảnh đại diện của người đăng bài – chính là ảnh selfie của Lỗ Thích.
Lúc đó, tôi thật sự nghĩ là có ai đó mượn ảnh của Lỗ Thích để chơi trò đùa quái đản này, cố tình đăng bài kỳ cục.
Tôi liền nhờ anh họ làm lập trình viên kiểm tra giúp, xem rốt cuộc là ai đang chơi trò giả mạo vô duyên này.
Anh họ tôi là một lập trình viên cứng tay nghề, có biết một vài kỹ thuật tra cứu thông tin.
Anh ấy trả lời tôi bằng một sticker mặt cười OK.
02
Hôm sau, Lỗ Thích nhắn tin WeChat hẹn tôi đi ăn, tiện thể gửi cả định vị.
Tôi nhìn một cái, là trung tâm thương mại ở khu trung tâm thành phố.
Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Lỗ Thích giác ngộ rồi sao?
Trung tâm thương mại đó mới khai trương một nhà hàng Pháp, tôi đã muốn đi từ lâu rồi.
Thế nhưng, khi tôi và Lỗ Thích gặp nhau ở trung tâm thương mại, anh ta kéo tay tôi đi thẳng lên tầng bốn, không phải hướng về nhà hàng Pháp — mà đối diện đó lại chính là chuỗi quán bún qua cầu của tỉnh Vân Nam nổi tiếng nào đó.
Trùng hợp vậy sao?
Lúc đó, tôi như bị đóng đinh tại chỗ —
Nhà hàng Pháp ở bên trái, quán bún qua cầu ở bên phải.
Không hiểu sao, tôi chợt có cảm giác như đang đứng giữa một ngã rẽ nào đó trong cuộc đời.
Lỗ Thích thấy tôi dừng lại, bèn đi thẳng đến cửa quán bún, rồi ngoắc tôi:
“Qua đây nè!”
Anh ta thật sự chẳng hỏi tôi lấy một câu, đã tự ý quyết định hết mọi thứ.
Nhà hàng Pháp có thể chưa chắc ngon, bún qua cầu cũng không hẳn rẻ mạt.
Nhưng hành động của anh ta toát ra một sự thô lỗ và độc đoán đến mức không cho tôi chút quyền nghi ngờ.
Tôi vẫn cố thử dò xét hỏi anh ta một câu:
“Hay là hôm nay mình thử quán mới nhé?”
Lỗ Thích liếc nhìn bảng hiệu của nhà hàng Pháp, trong mắt toàn là vẻ khinh thường:
“Em mà cứ sĩ diện kiểu này là anh khó chịu lắm đấy.”
“Đồ Tây thì có gì ngon? Chẳng phải chỉ là một miếng thịt còn m.á.u me be bét à?”
“Hôm nay bún qua cầu có combo khuyến mãi, mua một tặng một, lại còn được tặng thêm củ cải muối nữa!”
Nói xong, anh ta còn hào hứng cầm thực đơn của quán bún qua cầu lên, giơ lên cho tôi xem.
Anh ta hoàn toàn không nhận ra — cứ mỗi một câu anh nói ra, sắc mặt tôi lại thêm phần xám xịt.
Phủ định tôi thì thôi đi, sao phải hạ thấp tôi làm gì?
Tâm trạng tôi tệ đến cực điểm, vậy mà vẫn cùng Lỗ Thích bước vào quán bún qua cầu đó.
Những chuyện trước kia tôi từng bỏ qua không để ý, sau cảnh tượng hôm nay, bỗng nhiên trở nên rõ ràng và chân thực đến lạ.
Khi tôi và Lỗ Thích mới bắt đầu bên nhau, hình như anh ta đâu có độc đoán và gia trưởng thế này.
Trước đây anh vẫn quan tâm tôi, gặp chuyện gì cũng bàn bạc cùng nhau.
Là từ khi nào, anh ta bắt đầu thay đổi thành ra như thế này vậy?