03
Còn bên này, Lỗ Thích hoàn toàn phớt lờ thái độ của tôi, từ lúc gọi món đến khi đồ ăn được bưng lên, anh ta cứ lải nhải không dứt.
Nào là than thở bây giờ buôn bán khó khăn, nào là bóng gió nói nhà anh ta hy vọng có một cô con dâu biết tiết kiệm, biết quán xuyến việc nhà.
Đột nhiên anh ta mở miệng:
"Tiết Triều, ba em dạo này có phải bán một căn nhà không?"
Chuyện này tôi có nghe ba tôi nhắc sơ qua, nhưng vì tâm trạng đang không tốt, nên tôi chỉ ậm ừ một tiếng.
Thế là Lỗ Thích lập tức sầm mặt lại, dùng giọng dạy dỗ tôi:
"Ba em bán nhà, sao không bàn với chúng ta trước?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, hỏi:
"Nhà của ba em, sao lại phải bàn với chúng ta?"
"Nhà của ba em, chẳng lẽ không có phần em? Sau này nếu chúng ta kết hôn, chẳng phải là người một nhà rồi sao? Bán nhà là chuyện lớn, đương nhiên nên bàn với chúng ta!"
Vừa rồi tôi còn chưa phản ứng kịp, giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ:
"Nhà đứng tên ba em, ngay cả mẹ em còn chẳng để tâm, đến lượt em quan tâm làm gì?"
Lỗ Thích nói:
"Vậy thì là em sai rồi, sao em có thể không quan tâm đến tài sản của nhà mình chứ?"
Là tôi không quan tâm sao?
Là anh quá mức quan tâm thì có!
Tôi cũng mặc kệ bát bún đã được bưng lên hay chưa, lập tức nói không ăn nữa, xách túi đứng dậy bỏ đi.
Lúc Lỗ Thích định giữ tôi lại, nhân viên phục vụ vừa đúng lúc mang bát bún tới, chặn ngay lối ra của chỗ ngồi, khiến anh ta không thể đuổi theo.
Anh ta muốn qua, cũng không qua được.
Tôi lái xe thẳng về nhà.
Trên đường về, Lỗ Thích vẫn không ngừng nhắn tin cho tôi.
Ngoài việc trách móc tôi mặt nặng mày nhẹ, nổi cáu, đi không một lời từ biệt, anh ta còn nói cái gì mà: "Bún nóng như vậy, khó mang về..."
Bún, bún, bún cái con khỉ!
Đầu óc anh ta toàn là bún qua cầu hả?
Cuối cùng, có lẽ Lỗ Thích cảm thấy nhắn tin không đủ để trút giận, liền gửi tới từng đoạn ghi âm dài 60 giây một.
Tôi lười chẳng buồn nghe.
04
Về đến nhà, ba mẹ tôi đang chuẩn bị ăn tối.
Dì giúp việc nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên:
“Triều Triều về rồi à? Dì chưa kịp chuẩn bị cơm cho con rồi. Hay để dì nấu cho con bát mì nhé? Con thích mà phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẫn là ở nhà là tốt nhất.
Chỉ có ở nhà mới có người quan tâm mình có đói không, muốn ăn gì.
Ba mẹ tôi cũng lần lượt hỏi sao tôi lại về sớm như vậy.
Tôi tuy đang bực mình, nhưng cũng không muốn vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà làm ảnh hưởng không khí gia đình, nên không kể gì với ba mẹ cả.
Không ngờ, đang ăn cơm được một nửa thì điện thoại của ba tôi vang lên.
Từ góc độ tôi đang ngồi có thể thấy rõ trên màn hình hiện lên tên người gọi là Lỗ Thích.
Ba tôi liếc nhìn tôi một cái, rồi nghe máy ngay trước mặt tôi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Lỗ Thích gọi là để... mách tội tôi với ba tôi.
Trong miệng anh ta, chuyện hôm nay bị biến thành do tôi vô lý gây sự, vừa thấy bảng hiệu nhà hàng Pháp là đứng c.h.ế.t chân tại chỗ, còn nói tôi không biết trân quý đồ ăn, gọi món rồi không thèm ăn mà bỏ đi...
Toàn bộ đều là những “tủi thân” và “ấm ức” mà anh ta đổ hết lên đầu tôi, lại còn bảo ba tôi phải dạy dỗ tôi cho nghiêm.
Ba tôi nghe xong, chỉ đáp đúng một câu:
“Con gái tôi thích ăn gì thì ăn, nó có thiếu tiền đâu. Mà này, sao lúc đó nó bỏ đi rồi, cậu không chạy theo?”
Lỗ Thích rõ ràng bị câu nói của ba tôi làm nghẹn họng:
“Chú… chú ơi, đồ ăn lúc đó lên bàn hết rồi mà.”
Ba tôi “Ừ” một tiếng:
“Vậy thì cậu ăn cho ngon nhé.”
Nói xong, ba tôi thẳng tay tắt máy.
Mẹ tôi ngồi bên nghe xong, trách yêu tôi:
“Ra ngoài không ăn no thì sao không nói sớm?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì nghe ba tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chưa từng thấy người đàn ông nào cư xử kiểu đó. Tự mình chọc giận bạn gái bỏ đi, không đuổi theo, lại còn dám gọi cho cha người ta mách tội?”
“Lúc trước đến nhà mình, nhìn còn ra dáng tử tế, sao hôm nay lại thái độ như vậy?”
Ba tôi lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, loại người gì chưa từng gặp qua.
Lỗ Thích nghĩ gì không biết, nhưng tự dưng lại đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của ba tôi.
Mẹ tôi khẽ thở dài, hỏi:
“Con với Lỗ Thích tiến triển đến đâu rồi?”
Tôi thành thật kể lại — từ lúc quen nhau qua buổi xem mắt nửa năm trước, hai bên qua lại trò chuyện ba tháng, thấy nói chuyện cũng hợp, nên mới xác định mối quan hệ rồi quen nhau đến giờ.
Mẹ tôi tặc lưỡi hai tiếng:
“Quen qua xem mắt, cứ tưởng là đáng tin, ai ngờ mới yêu nhau có mấy tháng đã làm Triều Triều giận đến mức bỏ cả ăn.”
Ngay tại bàn ăn, ba tôi chuyển cho tôi 10.000 tệ, bảo tôi có thời gian thì đi thử nhà hàng Tây kia xem sao.
Tôi suýt chút nữa đã muốn đứng dậy nghiêm chào rồi vỗ tay hoan hô ba tôi luôn!