Xử Gọn Nhà Bạn Trai Tham Lam

Chương 12



26

 

Lỗ Thích thua sạch ở sòng mạt chược, đến mức chỉ còn lại một chiếc quần lót.

 

Người của sòng đuổi hắn ra ngoài đường.

 

Hắn không còn tiền, đành đi tìm mẹ Lỗ.

 

Trong căn phòng trọ tạm thời của mẹ Lỗ, hắn tình cờ bắt gặp bạn trai mới của bà.

 

Người bạn trai ấy trạc tuổi với Lỗ Thích, lại còn đẹp trai, khiến Lỗ Thích ăn mặc rách rưới trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

 

Không rõ giữa họ đã nói những gì, chỉ biết cuối cùng Lỗ Thích vung d.a.o c.h.é.m thẳng vào bạn trai của mẹ.

 

Chờ đến khi mẹ Lỗ kịp phản ứng, thì người kia đã nằm trong vũng máu.

 

Lỗ Thích giật lấy ví tiền và điện thoại của mẹ rồi bỏ trốn.

 

Cố ý gây thương tích lại còn bỏ trốn, ít nhất cũng phải ngồi bóc lịch vài năm.

 

Không muốn đi tù, Lỗ Thích trốn về quê cũ.

 

Một buổi sáng nọ, một ông lão trong làng dậy sớm tập thể dục, tình cờ nhìn thấy một thứ gì đó trôi lềnh bềnh ở khúc sông nơi anh cả nhà họ Lỗ năm xưa từng ngồi câu cá.

 

Dùng cành cây móc lên lật lại, thì đúng là xác Lỗ Thích c.h.ế.t đuối.

 

Chuyện này đúng là kỳ dị thật!

 

Lỗ Thích c.h.ế.t đuối thế nào, và năm xưa anh cả của ba Lỗ bị sát hại ra sao, đều trở thành hai vụ án bí ẩn nổi tiếng ở làng họ.

 

Nhiều năm sau, lại là một tràng lời đồn đoán.

 

Có lẽ… là ông trời cũng muốn dọn dẹp hắn rồi chăng.

 

27

 

Con trai c.h.ế.t rồi, mẹ Lỗ cũng từng tìm đến ba Lỗ, nhưng ba Lỗ lúc ấy đã lo không nổi thân mình.

 

Ông ta lâm bệnh, nằm thoi thóp trong bệnh viện, bên cạnh đến một người chăm sóc cũng không có.

 

Nghe nói là ung thư phổi giai đoạn cuối.

 

Ai mà biết được, tại sao phải đến khi bán xong nhà, ly hôn, con trai cũng mất rồi, mới phát hiện ra?

 

Nhà họ Lỗ còn một người chú ba, ông ấy biết chuyện con trai mình bị tráo trong lần xem mắt, liền không thèm đoái hoài gì đến gia đình đó nữa:

 

“Tự làm tự chịu, tôi với nhà các người đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi!”

 

Mẹ Lỗ lại càng không muốn chăm sóc ba Lỗ, trong lòng chỉ thấy may mắn là không phải bệnh bẩn, không liên lụy đến mình.

 

Nhưng ngày tháng của bà ta chắc chắn cũng chẳng khá khẩm gì.

 

Người bạn trai trẻ bị đ.â.m kia, dưới sự xúi giục của tôi, đã đeo bám mẹ Lỗ rất dữ dội.

 

Gã còn kéo theo cả người nhà, ngày ngày đến nhà trọ quấy rối.

 

Chủ nhà liền đuổi mẹ Lỗ ra ngoài.

 

Trước khi đi còn mỉa mai bà ta: đã thấy nhiều người già chơi bời, nhưng chưa từng thấy ai chơi đến mức hại c.h.ế.t cả con trai.

 

Cuối cùng, mẹ Lỗ phải bồi thường cho gã bạn trai một khoản tiền lớn mới cắt đuôi được.

 

Nhưng vì thế mà sinh hoạt bắt đầu eo hẹp, bà ta đành đem mấy món trang sức trước kia ra tiệm vàng bán.

 

Hôm đó lại đúng dịp trùng hợp.

 

Anh họ tôi sắp cưới vợ, dì họ tôi dẫn con trai và con dâu đến tiệm chọn "tam kim" (ba món trang sức vàng cưới).

 

Mẹ Lỗ đang đứng một bên, đỏ mặt tía tai cãi nhau với nhân viên cửa hàng.

 

Dì họ tôi vừa liếc mắt một cái liền thấy quen – oan gia ngõ hẹp thật!

 

Trong tay mẹ Lỗ cầm đúng một chiếc vòng vàng.

 

Dì họ tôi liền cất cao giọng:

 

“Chà, chẳng lẽ đây là loại mạ vàng giá 99 tệ lại còn miễn phí ship đấy hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẹ Lỗ trừng mắt nhìn dì họ tôi:

 

“Đây là vàng nguyên chất!”

 

Dì họ tôi lại nói:

 

“Vàng nguyên chất thì đã sao, sao bà không nói luôn là đồ gia truyền nhà bà cho đủ bộ?”

 

Mẹ Lỗ tức đến mức thu ngay vòng vàng lại:

 

“Không bán nữa! Không bán nữa!”

 

Dì họ tôi tặc lưỡi hai tiếng:

 

“Ai chẳng biết con trai bà là bị bà hại chết, giờ thu lại, không biết tính truyền cho ai nữa đây.”

 

Giờ nhắc đến Lỗ Thích là điều mẹ Lỗ sợ nhất, nghe xong liền lao thẳng về phía dì tôi, định ra tay đánh người.

 

Dì họ tôi nghiêng mặt, lớn tiếng nói:

 

“Mọi người thấy rồi đấy, có camera giám sát ghi lại hết nhé! Bà đánh thắng thì vào đồn, đánh thua thì vào viện, cuối cùng vẫn phải bồi thường hoặc bóc lịch, thế thì tôi lời quá còn gì! Bà Lỗ à, bà thấy sao?”

 

Anh họ tôi và bạn gái anh cũng có mặt ở đó.

 

Bàn tay mẹ Lỗ đã giơ lên cao, cuối cùng chỉ có thể tức tối mà tát mạnh vào chính mình.

 

Từ đó, nhà họ Lỗ một người thì mất mạng, một người chờ chết, còn một người mang tiếng ác làm hại con trai, những năm tháng còn lại vẫn phải vì miếng cơm manh áo mà lăn lộn.

 

Tôi cứ chờ xem, hai con ch.ó sói già đó sẽ còn gặp phải những nỗi khổ thế nào nữa.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Dù sao thì – nợ, luôn phải trả từng chút một.

 

28

 

Dì họ tôi hả hê vì rửa được mối hận cũ, vui mừng đến mức chỉ muốn thông báo tin mừng khắp cả nước.

 

Mẹ tôi dĩ nhiên cũng nhận được tin chúc mừng.

 

Chỉ nghe qua điện thoại thôi cũng tưởng tượng được dáng vẻ hớn hở của dì họ:

 

“Con hồ ly già đó cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi, hôm đó em thấy bà ta già đi ít nhất hai mươi tuổi, đúng là đáng đời!”

 

“Hồi đó suýt nữa thì Triều Triều bị nhà họ gài bẫy, may mà con bé lanh trí, phát hiện Lỗ Thích không ổn, dứt khoát chia tay!”

 

“Con gái nhà mình là người có phúc, sao có thể chôn vào mồ vô phúc kia được!”

 

……

 

Dì họ nói rất nhiều, cuối cùng cũng quay lại chuyện hôn sự của tôi:

 

“Triều Triều vẫn còn độc thân, không tính yêu đương lại à?”

 

Mẹ tôi cười đáp:

 

“Tùy duyên thôi, giờ Triều Triều đã về công ty nhà làm việc rồi, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần, nhìn còn tốt hơn trước kia nhiều.”

 

Hiện tại, tôi đã trở về công ty của gia đình làm việc, bắt đầu từ các vị trí cơ bản, từ từ học hỏi quy trình vận hành của công ty.

 

Ba tôi đặt kỳ vọng rất lớn:

 

“Đợi đến ngày con đủ năng lực gánh vác một mình, ba sẽ nghỉ hưu, cùng mẹ con đi du lịch vòng quanh thế giới.”

 

Trước kia tôi chỉ biết chơi bời, giờ nghĩ lại cũng có chút chột dạ, chỉ có thể nói:

 

“Còn xa lắm ba ơi.”

 

Nhưng ba lại nói:

 

“Con từng đối mặt với sói hoang, nên sau này ba không sợ con sẽ rơi vào ngõ cụt nữa. Nhưng con đường vẫn còn dài, ba vẫn còn đủ sức để cùng con đi tiếp.”

 

Phải rồi, con đường phía trước còn rất dài.

 

Trước kia, cha mẹ là điểm tựa của tôi.

 

Về sau, tôi mong mình sẽ là điểm tựa của cha mẹ.

 

(End)