Xử Gọn Nhà Bạn Trai Tham Lam

Chương 6



10

 

Chiếc vòng tay vàng đó, nhà tôi dĩ nhiên là không muốn giữ lại.

 

Mẹ tôi liền nhờ dì họ mang trả lại cho nhà họ Lỗ.

 

Dì họ cũng chẳng vui vẻ gì khi phải tiếp xúc với cái nhà đó.

 

Nhưng biết sao được, mẹ ruột của dì — tức bà dì của tôi — về già rảnh quá, cứ thích làm mối mai cho đám con cháu, thế là lôi ra một nhà “quái vật” như vậy.

 

Kết quả là, vừa cầm lấy chiếc vòng, dì họ đã thấy có gì đó sai sai:

 

“Chị họ này, chị chắc chiếc vòng này là do nhà họ Lỗ tặng à?”

 

Mẹ tôi bực bội đáp:

 

“Chứ còn gì nữa? Họ ép nhét vào tay con bé Triều Triều mà.”

 

Dì họ có bạn làm nghề kinh doanh vàng bạc đá quý.

 

Sợ mình nhìn không chuẩn, dì liền lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, gửi qua hỏi thử.

 

Lập tức nhận được phản hồi phủ định từ người bạn:

 

【Chiếc vòng này không ổn, e là đồ giả đấy.】

 

Mẹ tôi từng đeo không ít trang sức, nhưng từ đầu đã chẳng buồn liếc chiếc vòng này cái nào.

 

Đến khi cầm lên ngắm kỹ, quả thật thấy có gì đó không đúng.

 

Hai người liền mang chiếc vòng và thẻ nhãn tới cửa hàng chính hãng của thương hiệu ghi trên tag để hỏi.

 

Nhân viên bán hàng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là hàng giả:

 

“Bên em không có mẫu nào như thế này đâu ạ, kể cả là mẫu từ nhiều năm trước cũng không có.”

 

Dì họ tôi hơi hoảng, lại hỏi tiếp:

 

“Có khi nào là mẫu bên Hồng Kông, Ma Cao không? Nhiều người mua vàng thích qua bên đó nhập hàng mà.”

 

Nhân viên bán hàng lập tức lấy điện thoại của mình ra:

 

“Bên em là chuỗi toàn quốc, đừng nói Hồng Kông, Ma Cao, ngay cả nước ngoài cũng đồng bộ. Chiếc này của chị sợ là bị lừa rồi.”

 

Trên màn hình điện thoại của nhân viên là trang bán hàng của một nền tảng thương mại điện tử nào đó, bức ảnh hiển thị đúng y chang mẫu vòng mà họ đang cầm trên tay.

 

Nền đỏ chữ vàng, dòng quảng cáo đập thẳng vào mắt:

 

【Vàng thật bọc bạc, không phai màu, hỗ trợ kiểm định, có thể thu đổi lại.】

 

Mức giá không phải 9999, cũng chẳng phải 999, mà là… 99 tệ, lại còn miễn phí vận chuyển.

 

Nhân viên cất điện thoại lại, nhìn mẹ tôi và dì họ bằng một nụ cười nghề nghiệp — gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

 

Mẹ tôi và dì họ lúc đó cảm giác đúng như lá rụng mùa thu bị gió cuốn tan tác.

 

Mất mặt đến tận cửa hàng chính quy thế này, đúng là không còn chỗ chui.

 

Dì họ không nhịn nổi, gọi ngay cho bà dì tôi:

 

“Mẹ ơi, cái vòng đó là hàng giả, ôi trời ơi, mẹ bị người ta lừa rồi... mẹ đừng tức nữa!”

 

Mẹ tôi thì nổi đóa trong group gia đình, nhắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

【Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ tôi mất mặt đến mức này!】

 

11

 

Mấy ngày sau đó, toàn là dì họ tôi phải đứng ra dọn dẹp đống bừa bộn mà bà dì để lại.

 

Dì hẹn gặp mẹ Lỗ, vừa đến nơi liền đi thẳng vào vấn đề, trả lại chiếc vòng tay vàng giả cho bà ta:

 

“Nhà chị đúng là quá đáng thật, cái vòng tay giả giá 99 tệ bao ship mà cũng đem ra lừa gạt nhà chị họ tôi. Cái này trả lại các người, từ nay hai nhà coi như không còn liên quan gì nhau.”

 

Mẹ Lỗ giả vờ không hiểu chuyện gì, cầm lấy chiếc vòng rồi tròn mắt lên nói:

 

“Ấy chà, cái này không phải chiếc tôi tặng ban đầu đâu. Chiếc kia là vàng nguyên chất tôi bỏ ra mấy vạn để mua đấy, sao lại thành ra thế này được?”

 

Dì họ tôi tức đến nghẹn họng:

 

“Không phải cái này, vậy là cái nào?”

 

Mẹ Lỗ ung dung đáp:

 

“Thì phải hỏi nhà chị chứ còn sao nữa? Hôm đó bao nhiêu người nhìn thấy, tôi là tận tay đeo vào tay Triều Triều mà.”

 

Dì họ tôi nhíu mày: “Nhà các người định giở trò tống tiền à?”

 

Mẹ Lỗ mở hai tay ra, cười dịu dàng:

 

“Chúng tôi có đòi tiền ai đâu? Các người làm mất chiếc vòng gia truyền nhà chúng tôi, còn trách được chúng tôi sao?”

 

Dì họ tôi giận đến khản cả giọng:

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Cái gì cơ? Giờ lại biến thành vòng gia truyền rồi à!”

 

Mẹ Lỗ vẫn cười thản nhiên như không:

 

“Tiền nong không quan trọng đâu, chủ yếu là nhà tôi thật sự rất vừa ý Triều Triều làm con dâu. Đồ gia truyền sớm muộn gì cũng phải giao cho con dâu thôi mà. Chị này, chị thấy tôi nói có đúng không?”

 

Dì họ tôi sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp một bà “trà xanh già” sống động đến vậy, tức đến mức trán suýt bốc khói:

 

“Chị mà còn nói thêm câu nào nữa, tôi vả cho một cái tát tai đấy, tin không?”

 

Mẹ Lỗ chỉ vào gương mặt được chăm sóc kỹ càng của mình:

 

“Cứ nhắm vào đây mà đánh, thắng thì vào đồn, thua thì nhập viện. Cuối cùng cũng phải bồi thường hoặc ngồi tù, vẫn là nhà chị chịu thiệt thôi. Chị gái này, chị thấy tôi nói có sai không?”

 

Ván này, dì họ tôi thua tâm phục khẩu phục, về đến nhà tức đến mức suýt nội thương.

 

Anh họ tôi chỉ biết lắc đầu:

 

“Thể loại người gì không biết, làm nhà tôi từ đời bà đến đời cháu đều thấy buồn nôn.”

 

Ừ, “ba đời” ở đây còn bao gồm cả bà dì của tôi.

 

Lúc đầu, bà nhất quyết không tin. Người trẻ bà chọn kỹ như vậy, sao có thể là cái loại như anh họ tôi miêu tả.

 

Cho đến khi anh họ đưa cho bà đoạn video trích từ camera giám sát ở quán cà phê hôm đó — cảnh Lỗ Thích giật tay tôi, còn định ra tay đánh người.

 

Bà dì nheo mắt nhìn, lẩm bẩm:

 

“Không đúng, người bà giới thiệu đâu phải thằng này! Video không rõ lắm, có ảnh không?”

 

Anh họ lập tức mở ảnh đại diện của Lỗ Thích trong điện thoại cho bà xem.