Xử Gọn Nhà Bạn Trai Tham Lam

Chương 5



Lỗ Thích thì quay sang tôi gào lên:

 

“Tiết Triều! Tôi đưa cả nhà đến xin lỗi em, nhà em lại cư xử như thế này sao!”

 

Tôi cũng giả vờ như không nghe thấy, bước tới rút thẳng điếu thuốc khỏi miệng ba Lỗ, dí tắt vào gạt tàn:

 

“Nhà tôi không cho phép hút thuốc, nhất là trước mặt mẹ tôi!”

 

Tránh khỏi ánh mắt sắc lẹm như d.a.o của ba Lỗ, tôi đứng giữa phòng khách lớn tiếng nói:

 

“Chú, dì, cháu không biết Lỗ Thích đã nói gì với mọi người mà lại khiến cả nhà kéo nhau đến nhà cháu làm khách, muốn để mọi người chứng kiến cái gọi là lời xin lỗi.”

 

“Cháu là hậu bối, không dám nhận đâu ạ. Hơn nữa, các dì cũng không thiếu nợ gì cháu, cớ gì phải hạ mình đi theo một đứa cháu trai tới nhà gái xin lỗi như vậy?”

 

Trong đám các bà cô bác, cuối cùng cũng có người lên tiếng đầy nghi ngờ:

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Mẹ Lỗ Thích, chẳng phải chị nói gọi chúng tôi đến là để đính hôn cho Lỗ Thích và cô gái nhà họ Tạ sao?”

 

Lại có người nói: “Chẳng phải bảo là đến để uống rượu mừng, là đến nhà gái dạm hỏi à?”

 

Rồi lại có người chen vào: “Xin lỗi á? Mẹ Lỗ Thích, chẳng lẽ chị gạt cả hai bên? Tôi tuổi già rồi mà còn phải thay mặt con cháu nhà chị đến xin lỗi người ta?”

 

Cả phòng khách nháo nhào lên, mọi tiếng chỉ trích đều đổ dồn về phía ba người nhà họ Lỗ.

 

Mẹ Lỗ thì lại giọng the thé, giả bộ nghiêm trang hét lên:

 

“Đừng cãi nữa! Triều Triều chính là cô con dâu mà tôi chọn! Hôm nay tôi mời mọi người đến, không phải là để chứng minh nhà họ Lỗ chúng tôi quyết tâm cưới Triều Triều hay sao?”

 

“Tôi là một người mẹ, tôi bằng lòng vì gia đình mình, vì con trai mình mà hạ mình xuống, sao mọi người lại không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi chứ?”

 

Khổ tâm sao?

 

Rõ ràng là đạo đức giả và ép buộc bằng dư luận thì có.

 

Đám bà cô bà bác cũng không ồn ào nữa, đồng loạt quay đầu nhìn về phía mẹ Lỗ.

 

Ánh mắt của họ vậy mà lại mang theo một loại tôn trọng và ngưỡng mộ khó hiểu.

 

Không hề để tâm đến việc bản thân bị lợi dụng làm công cụ, ngược lại còn như thật lòng thấu hiểu thứ “tình mẹ vặn vẹo” này một cách sâu sắc.

 

Mẹ Lỗ lại lấy chiếc vòng vàng kia ra, nhẹ nhàng đặt vào hộp nhung đỏ, trong mắt lấp ló giọt lệ, nói:

 

“Triều Triều, bây giờ con chưa muốn đeo cũng không sao. Đợi khi nào con hết giận, làm hòa với Lỗ Thích rồi đeo cũng không muộn.”

 

Tôi và mẹ tôi nhìn nhau từ xa.

 

Cảm giác cạn lời hiện rõ trên nét mặt cả hai.

 

Đây không phải là không hiểu tiếng người, mà là — bạn vĩnh viễn không thể đánh thức một bầy người đang giả vờ ngủ say.

 

“Tôi không cần, không thiếu, không lấy!”

 

Dù tôi đã từ chối ba lần rõ ràng, vẫn không thể ngăn cản nổi đám bà cô bà bác nhà họ Lỗ đồng lòng hợp sức, giống như chuyền ngọn đuốc thiêng liêng vậy, từ xa chuyền tay nhau rồi cố nhét lại cái vòng vào tay tôi.

 

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng lúc mẹ Lỗ đeo lại chiếc vòng vào tay tôi, ánh mắt đám người nhà họ Lỗ đều lấp lóe một chút sáng khác thường.

 

Ba Lỗ đứng bật dậy từ ghế sofa, hô một tiếng:

 

“Về nhà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhà họ Lỗ lập tức giải tán như bầy quạ vỡ tổ.

 

Trước khi đi, Lỗ Thích còn cố chỉnh lại quần áo, trưng ra vẻ mặt đắc ý như thể mình vừa chiếm được thế thượng phong, nhìn tôi đầy tự mãn, giống như anh ta dễ dàng khống chế được tôi vậy.

 

Anh ta vừa được hưởng cái ngang ngược của ba, lại được tận hưởng sự cúi mình nhẫn nhục của mẹ, mà bản thân chẳng phải làm gì, vẫn sạch sẽ, thảnh thơi.

 

Nút cài trên tay áo tôi không biết mắc ở đâu, loay hoay một lúc mới tháo được cái vòng ra.

 

Nhưng khi tôi đuổi theo ra ngoài thì cửa thang máy đã khép lại từ lâu.

 

Anh họ tôi chỉ biết thở dài ngao ngán:

 

“Ở đâu ra cái gia đình điên loạn nguyên ổ như vậy chứ?”

 

08

 

Chuyện đã đến nước này, không còn lý do gì để giấu bà dì của tôi nữa.

 

Anh họ vừa về nhà liền kể lại toàn bộ với bà ngoại của anh, cũng chính là bà dì của tôi.

 

Lúc kể chắc quá mức cảm xúc nhập tâm, khiến bà dì tôi tức đến nỗi không nhẹ chút nào.

 

Bà đích thân gọi điện sang xác nhận.

 

Mẹ tôi cầm điện thoại, bất lực khuyên nhủ lại với bà:

 

“Nhà cháu không dám phủ nhận ý tốt của dì.”

 

“Dì thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi.”

 

“Chắc chắn là bị nhà họ Lỗ lừa rồi ạ.”

 

Gác máy xong, mẹ tôi tức đến mức huyết áp tăng vọt, kiệt sức nằm vật trên sofa như “Cát Ưu ngả lưng”.

(Thành ngữ "葛优躺" (Cát Ưu nằm) đã trở thành từ lóng phổ biến trong tiếng Trung để chỉ tư thế thư giãn "nằm ườn".)

 

Tôi ôm gối ôm, cũng cuộn mình nằm kế bên.

 

Cái hộp nhung đỏ đựng vòng vàng vẫn nằm chình ình trên bàn trà.

 

Hai mẹ con tôi trừng mắt nhìn nó, không ai nói lời nào.

 

Ba tôi về nhà, biết được chuyện, trầm ngâm nói:

 

“Thời buổi bây giờ mà đạo đức giả còn có tác dụng, thì cần luật pháp làm gì nữa?”

 

Mẹ tôi lập tức vạch trần chiêu trò của nhà họ Lỗ:

 

“Bọn họ đang cố tình tạo ra ảo tưởng rằng hai nhà đã đính hôn, rồi lợi dụng miệng lưỡi họ hàng để đảo lộn trắng đen. Hồi xưa mà ở quê, nếu nhà mình sĩ diện một chút, rất có thể đã mềm lòng mà gật đầu chấp nhận hôn sự này rồi.”

 

Ba tôi tức quá hóa bật cười:

 

“Thời đại nào rồi mà còn muốn dùng dư luận để ép người ta gả con gái? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

 

09

 

Lúc đó, chúng tôi còn chưa biết — nhà họ Lỗ không chỉ mơ mộng viển vông…

 

Mà còn toan tính rất độc ác!