Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 276: Xử lý mỹ nhân (19)



Wp: D301203

Chương 276: Xử lý mỹ nhân (19) (đã beta)

"Sơ Nghiên, ta thật sự đã chịu đủ bộ dạng giả vờ ngu ngơ của ngươi rồi, chẳng lẽ trước đây ngươi chỉ là đang chơi đùa ta thôi sao?"

Tạ Tri đã phái người điều tra hơn hai tháng, trừ việc điều tra ra được Lâm Sơ Nghiên từng mua một căn nhà và giấu trong đó một thiếu niên, những tin tức khác lại không có chút thu hoạch nào. Người của gã không tra ra được thân phận của thiếu niên kia, nhưng có thể khẳng định một điều, Lâm Sơ Nghiên đã phản bội gã.

Gã vừa có cơ hội rời khỏi Thiên Phật Tự là lập tức đi đến Lâm phủ. Gã vốn muốn nói chuyện rõ ràng với đối phương, muốn biết được kế hoạch sau này của đối phương. Nếu đối phương thật sự muốn sống cùng gã, gã có thể bỏ qua hết chuyện cũ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Sơ Nghiên từ đầu đến cuối vẫn luôn giả ngu với gã.

"Huynh có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không? Thanh Y, ta chỉ xem huynh là bạn tốt mà thôi." Lâm Sơ Nghiên thông tuệ, đã đến nước này rồi, hắn làm sao không rõ tâm tư của Tạ Tri đối với hắn cho được.

"Bạn tốt? Bạn tốt như thế nào mà lại lăn trên một chiếc giường với nhau? Lúc trước, khi ngươi nằm dưới thân ta, ngươi cũng không nói như vậy. Ngươi gọi ta là Tạ Tri ca ca, dâm đãng đến chảy nước. Ngươi nói cho ta biết, bạn tốt nào có thể làm được đến vậy? Hay là bất luận kẻ nào đều có thể làm bạn tốt với ngươi như vậy?" Tạ Tri cảm thấy mình đang bị Lâm Sơ Nghiên đùa bỡn, gã đối với Lâm Sơ Nghiên là thật lòng, nhưng đối phương lại làm tổn thương gã. Hắn không chỉ nuôi người bên ngoài, mà thậm chí những chuyện trước đó của hai người hắn cũng giả vờ không hiểu.

Gã vốn nghĩ Lâm Sơ Nghiên là đang ngại ngùng, sợ người khác nhiều chuyện. Lúc này xem ra, Lâm Sơ Nghiên lại là sướng xong thì kéo quần, căn bản không muốn thừa nhận.

Lúc Thân Giác bay đến bên cạnh hai người, đúng lúc nghe được lời nói của Tạ Tri. Cậu cũng không rảnh mà suy nghĩ về những lời nói của Tạ Tri mà chỉ nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên trước tiên.

Thần sắc của Lâm Sơ Nghiên đã trở nên cực kỳ khó coi, hàng mi thanh tú đã nhăn thành một đoàn, "Ngươi nói ta và ngươi đã từng có quan hệ kia?"

"Đúng vậy." Tạ Tri bước lên một bước, tiến lại gần Lâm Sơ Nghiên. Gương mặt diễm lệ kia còn âm trầm hơn cả gương mặt của Lâm Sơ Nghiên, "Lâm Miểu, ta đã ân ái với ngươi, lại không chỉ là một lần. Nếu ngươi cứ khăng khăng là ngươi mất trí nhớ, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết là chúng ta đã làm như thế nào đâu. Ta đã đem chân ngươi đặt trên vai..."

"Chát" —

Khuôn mặt của Tạ Tri bị đánh lệch qua một bên.

Đây là lần thứ hai Tạ Tri bị Lâm Sơ Nghiên đánh.

Gã tự giễu mà cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía thanh niên trước mắt. Gã từng cẩn thận trân trọng đối phương chỉ vì yêu, vì bận tâm thanh danh của đối phương, gã không dám tùy ý thân cận khi ở bên ngoài. Khi gã nghe thấy người khác lấy bọn họ ra so sánh, nói rằng gã không bằng Lâm Sơ Nghiên, gã cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy cao hứng.

"Cút." Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên đã hoàn toàn lạnh xuống, lúc này, khi nhìn Tạ Tri, ánh mắt của hắn cứ như đang nhìn một thứ dơ bẩn nào đó.

Tạ Tri cắn răng, không nói gì mà xoay người rời đi.

Gã vừa đi, Lâm Sơ Nghiên liền nhìn qua phương hướng Thân Giác xuất hiện mà nói: "Ra đây."

Giọng điệu cực kỳ không tốt.

Tạ Tri cảm xúc kích động không nghe thấy âm thanh của lục lạc, nhưng Lâm Sơ Nghiên lại nghe được, thậm chí còn chuẩn xác nghe ra được phương hướng Thân Giác đang đứng.

Thân Giác nhìn thấy ánh mắt âm trầm u tối kia của Lâm Sơ Nghiên thì do dự một hồi mới hiện thân.

Sau khi hiện thân, Lâm Sơ Nghiên khựng lại. Hắn nhìn con quỷ trước mặt, cả nửa ngày cũng không nói gì. Còn Thân Giác bên này, thấy Lâm Sơ Nghiên chỉ nhìn mình mà không nói gì thì suy nghĩ một chút, đầu tiên duỗi tay kéo lấy tay Lâm Sơ Nghiên, "Sơ Nghiên, ta không cố ý kéo dài thời gian lâu như vậy rồi mới đến đâu, vì họa da nên ta phải tốn chút thời gian."

Hơn nửa ngày sau, Thân Giác mới nghe được giọng nói của Lâm Sơ Nghiên.

"Đây chính là mặt của ngươi?"

"Ừ."

Lâm Sơ Nghiên nhấp môi, không hề hỏi gì về chuyện này, "Ẩn thân rồi đi theo ta."

Hắn rút tay mình ra khỏi tay Thân Giác rồi xoay người đi về phía trước. Thân Giác thấy hắn rời đi thì tâm không khỏi treo đến tận cổ. Lâm Sơ Nghiên có vẻ không thích gương mặt này của cậu cho lắm, khi nhìn cậu cũng không hề dịu dàng như lúc cậu mang gương mặt của Tĩnh Hà, thậm chí có thể nói là cực kỳ lãnh đạm.

Mắt thấy Lâm Sơ Nghiên đã đi được một đoạn xa, Thân Giác chỉ đành ẩn thân mà theo sau.

Lâm Sơ Nghiên nhanh chóng trở về phòng, Thân Giác đi theo hắn, chờ đến khi đám sai vặt lui xuống, cậu lại chủ động hiện hình, tiến lại gần Lâm Sơ Nghiên, người đang đưa lưng về phía cậu.

Vừa đi đến sau lưng hắn, Lâm Sơ Nghiên liền xoay người, trong đôi mắt kia chẳng còn chút nhu tình nào của lúc trước, chỉ còn lại sự mãnh liệt như thủy triều, giấu bên trong là sát khí.

Thân Giác chưa kịp nói gì thì cổ tay đã bị chế trụ.

"Ngươi am hiểu họa da người, có thể họa thành bất kỳ dáng vẻ nào. Nhưng ngươi đã từng họa thành ta, dùng gương mặt của ra để mà... cùng Tạ Tri làm... chuyện thân mật chưa?" Những từ cuối cùng, Lâm Sơ Nghiên phảng phất như khó mà mở miệng được, nói được vài chữ là lại khựng lại một chút.

Có.

Nhưng với dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên lúc này, cậu không thể thừa nhận được. Cậu chỉ vừa khôi phục lại gương mặt của bản thân để xóa đi thân phận thế thân mà thôi, nếu để Lâm Sơ Nghiên biết được chuyện cậu từng dùng mặt hắn làm chuyện kia với Tạ Tri, đừng nói đến việc khiến Lâm Sơ Nghiên yêu cậu, lúc đó chỉ sợ hắn hận luôn cậu.

"Không có." Thân Giác chỉ có thể nói dối.

Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì thần sắc cũng không nhẹ nhàng đi, ngược lại hắn còn dùng thêm sức bắt lấy cổ tay Thân Giác, "Ngươi không lừa ta chứ?"

"Không có! Thật sự không có!" Thân Giác đành phải giả vờ thành dáng vẻ đau đớn, khẽ tránh đi, "Sơ Nghiên, ta đã nói là không có rồi, làm sao ta có thể họa thành ngươi rồi ở bên gã được chứ."

Lâm Sơ Nghiên thả lỏng sức lực, nhưng hắn vẫn không buông tay Thân Giác ra, "Chính ngươi đã giả dạng thành đại tẩu để tiếp cận ta, làm sao ta có thể xác định được ngươi không giả thành ta để tiếp cận Tạ Tri?"

"Trên đời này cũng không chỉ có mình ta là quỷ họa bì. Có thể là gã bị quỷ ma mê hoặc, cũng có thể gã là đang nói dối, xem cảnh trong mơ là thật. Sơ Nghiên, những lời vừa nãy của gã Tạ Tri kia quá đáng thật sự, ngay cả ta cũng không nghe lọt tai được, về sau ngươi không cần để ý đến gã đâu. Nói không chừng, gã đã sớm mỗi đêm ý dâm ngươi hàng trăm lần rồi, cũng không biết những lời mê sảng kia gã có nói cho người nào khác nghe không nữa."

Thân Giác cũng không biết Lâm Sơ Nghiên có tin những lời này hay không, nhưng cậu nhất định không được thừa nhận. Vừa nãy, Lâm Sơ Nghiên và Tạ Tri rõ ràng đã cự cãi đến mích lòng rồi, Tạ Tri nói chuyện không lựa lời, chọc giận Lâm Sơ Nghiên rồi ăn một cái tát. Lúc này phỏng chừng trong lòng hai người đều ấm ức, đến mức lúc nãy, khi Lâm Sơ Nghiên nhắc đến Tạ Tri cũng không hề dùng tên thân mật của đối phương nữa.

Lâm Sơ Nghiên nhìn chằm chằm vào Thân Giác, rất lâu sau mới kéo người ôm vào lòng.

"A Giác, tốt nhất là ngươi đừng gạt ta, nếu không thì ta cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu. Ngươi đã lừa ta nhiều lần rồi, những chuyện trước đó ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu ngươi lại lừa gạt ta nữa..." Hắn quay đầu, đột nhiên cắn mạnh lên vành tai của Thân Giác.

Lần này Thân Giác là thật sự bị đau, lại sợ rằng nếu đẩy Lâm Sơ Nghiên ra thì sẽ càng khiến đối phương thêm tức giận, chỉ có thể mềm giọng mà năn nỉ: "Sẽ trầy da mất, Sơ Nghiên."

Lâm Sơ Nghiên dừng lại, vành tai cậu không bị trầy mà sinh ra miệng vết thương, nhưng trên đó lại nhiều thêm một dấu răng. Hắn nhìn chằm chằm vào dấu răng kia một lúc, đột nhiên lại hôn xuống.

Vừa nãy, trong lòng hắn chợt sinh ra một ý tưởng.

Hắn muốn hủy hoại tấm da của Thân Giác, khiến cho nhóc quỷ họa bì này nơi nào cũng đi không được, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn mà thôi.

Nếu da có vết thương, thì nhóc quỷ họa bì này liền không thể ngụy trang thành những ngời khác. Nhưng khi hắn nghe thấy đối phương năn nỉ, gọi hắn một tiếng Sơ Nghiên, hắn lại tiếp tục mềm lòng.

......

Từ sau ngày đó, Thân Giác phát hiện thái độ của Lâm Sơ Nghiên đã thay đổi. Hắn không còn quấn quýt lấy cậu nữa, ngược lại, thái độ hắn lại trở nên không nóng không lạnh. Thân Giác muốn đi đâu cũng được, cậu cũng không cần phải thông báo cho hắn.

Dưới thái độ như vậy, Thân Giác tất nhiên nghĩ rằng nguyên nhân là vì khuôn mặt này của mình, Lâm Sơ Nghiên không thích gương mặt này của cậu.

Vì vậy, Thân Giác lại họa trở lại gương mặt của Tĩnh Hà, nhưng cả ngày hôm đó Lâm Sơ Nghiên không hề quan tâm đến Thân Giác, dù cho Thân Giác có quấn lấy hắn như thế nào thì hắn đều làm như không nhìn thấy cậu.

Thân Giác không còn cách nào, chỉ đành phải họa lại gương mặt của bản thân. Lúc này, Lâm Sơ Nghiên mới để ý đến cậu, nhưng vẫn là dáng vẻ không nóng không lạnh.

Cứ như vậy mà giằng co, hơn một tháng sau, Lâm phủ xảy ra chuyện.

Phụ thân của Lâm Sơ Nghiên bị bắt giam vào đại lao, trên dưới Lâm phủ đầy bất an, Lâm Sơ Nghiên không còn thời gian để dành cho Thân Giác. Hắn bôn ba khắp nơi, muốn gặp phụ thân hắn một lần, nhưng mọi chuyện lại không được thuận lợi cho lắm. Mỗi ngày, trời còn chưa sáng hắn đã vội ra ngoài, đến khi trời đã khuya thì mới quay trở về. Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi một vòng lớn.

Thân Giác biết hiện tại Lâm Sơ Nghiên có làm gì thì cũng vô dụng, bởi vì rất nhanh sau đó, trên dưới Lâm phủ đều bị bắt vào thiên lao cả thôi. Hoàng đế hạ lệnh, chém đầu cả nhà. Mấy kiếp trước, Thân Giác chính là vì thay thế cho Lâm Sơ Nghiên mà lên hình đài, rồi bị pháp khí chém chết.

......

Đến khi phụ thân xảy ra chuyện, lúc này Lâm Sơ Nghiên mới biết được bản thân mình vô dụng như thế nào, ngày cả việc gặp mặt phụ thân trong thiên lao một lần hắn cũng không làm được. Lúc hắn không chút buồn ngủ mà nhìn chằm chằm vào màn giường, bên tai hắn truyền đến âm thanh của lục lạc.

Là Thân Giác.

Thân Giác lên giường, thấy Lâm Sơ Nghiên chỉ nhìn ngẩn ngơ vào màn giường, cậu suy nghĩ một chút rồi tiến lại gần đối phương, nằm xuống, "Sơ Nghiên, đêm đã khuya rồi, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, ngươi đã không ngủ mấy ngày nay rồi."

Ngón tay cậu chạm vào bên dưới đôi mắt Lâm Sơ Nghiên, nơi này đã trở nên xanh đen rồi.

Chỉ vừa chạm vào, bàn tay cậu đã bị nắm lấy.

Lâm Sơ Nghiên chuyển mắt nhìn vào người bên cạnh, hiện tại đã không thể dùng từ thiếu niên để miêu tả Thân Giác nữa, mà phải là thanh niên mới đúng. Nếu nói Thân Giác trước kia là một đóa hoa nhỏ đầy thanh lệ, thì hiện tại Thân Giác chính là một đoá hồng mai trong tuyết, khiến người khác gần như không thể dời mắt được. Lâm Sơ Nghiên chưa từng gặp qua người nào lớn lên hoàn mỹ như vậy, mỗi một nơi sinh ra đều rất vừa vặn, tựa như được tỉ mỉ mà phác họa ra từng chút.

Dùng thủy mặc điểm mắt, dùng chu sa viền môi, dùng sương trắng làm nền, vẽ ra một gương mặt hoạt sắc sinh hương, nhưng gương mặt của đối phương lại quá mức thanh lãnh, che đậy đi mị khí bên trong, khiến cho nét kiều diễm trên mặt bị che đi vài phần.

Mà một khi sương lạnh phủ lên đóa hồng mai này, nó lại khiến người ta sinh ra tà niệm, chỉ muốn đem đóa hoa này giấu vào lòng mà thôi.

Nếu phải nói về khuyết điểm, thì đó chính là băng gạc trên mặt Thân Giác.

Khi Lâm Sơ Nghiên nhìn vào vết thương bên dưới băng gạc trên gương mặt này, hắn cảm thấy ảo não chưa từng có, hắn không nên ném vỡ ly rồi tạo nên tỳ vết trên gương mặt cậu.

"Ta không ngủ được." Lâm Sơ Nghiên duỗi tay ôm người vào trong lòng, thần sắc có chút phức tạp, "A Giác, chết là cảm giác như thế nào vậy? Có đau không?"

Thân Giác nghe thấy câu hỏi này thì nhớ đến lúc mình bị pháp khí chém đầu, lúc đó, cậu như bị người nhốt vào trong lò luyện đan, nhưng cũng chỉ là đau được một lúc rồi lại mất đi tri giác.

Vì cậu đã hồn phi phách tán.

"Đau." Thân Giác nhẹ giọng nói, "Chết sao lại không đau được."

Lâm Sơ Nghiên không nói gì nữa, chỉ ôm Thân Giác càng thêm chặt.

Ba ngày sau, trên dưới Lâm phủ đều bị bắt vào thiên lao, lúc quan binh tới là vào tờ mờ sáng của một ngày mới. Lâm Sơ Nghiên bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc, hắn vừa mới ngồi dậy thì đã bị ấn ngồi xuống lại.

Thường thì Thân Giác sẽ không ngủ vào ban đêm, cậu chỉ bồi Lâm Sơ Nghiên mà thôi.

Bên ngoài truyền vào giọng nói của gã sai vặt Vĩnh Thuận, Vĩnh Thuận tựa như đã bị dọa sợ, hoảng hốt gõ cửa, "Nhị thiếu gia, có rất nhiều quan binh đã tiến vào trong phủ rồi! Bọn họ lúc này đang muốn vào viện bắt người!"

Lâm Sơ Nghiên đã đoán được ngày này sẽ đến, nhưng người bên cạnh lại ngăn hắn lại, không cho hắn ra ngoài.

"A Giác, ngươi..."

"Sơ Nghiên, để ta thay ngươi đi."

Ánh sáng trong phòng tối tăm, hắn thấy một nửa gương mặt kia ẩn trong bóng tối, một nửa lại nằm bên dưới ánh ban mai, kỳ dị lại mỹ lệ.

......

Quan binh gõ cửa một lúc lâu cửa phòng Lâm Sơ Nghiên mới mở ra.

Bọn họ nhìn thấy thanh niên đi từ bên trong ra, đầu tiên là bị tướng mạo của đối phương làm cho ngây người, dù sao thì gương mặt này của Lâm Sơ Nghiên cũng coi như là danh chấn kinh thành. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng có công vụ trên người, dù có thương hương tiếc ngọc thì cũng không nên là lúc này. Rất nhanh sau đó, quan binh liền nhanh chóng trói người lại, "Đi!"

Thanh niên không chống cự, chỉ là khi bị đẩy tiến về phía trước, lại quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.

.......

Thân Giác giả trang thành Lâm Sơ Nghiên, đi vào thiên lao. Cậu ngây người trong thiên lao đã ba ngày rồi. Ba ngày qua, chỉ có người đến đưa cơm cho cậu, còn lại không còn ai khác. Cậu bị nhốt vào phòng giam dành cho một người, cho nên ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

Lúc bị bắt trói vào đây, cậu cố ý xõa bung tóc mình ra, che đi vết thương trên mặt để không khiến người khác hoài nghi. Thiên lao tối tăm mịt mù, những cai ngục bên kia cũng không phát hiện ra sự khác thường của vết thương.

Bất quá, cậu còn tưởng rằng mình có thể tự do ra vào thiên lao, nào biết Lâm Sơ Nghiên là trọng phạm, cho nên ngày đêm đều có người trông coi, căn bản không cách nào thoát thân được.

Đến ngày thứ tư, cuối cùng Thân Giác cũng gặp được một người khác không phải là cai ngục, nhưng người nọ lại là Tạ Tri.

Tạ Tri đến vào lúc đêm khuya, gã mặc một chiếc áo choàng đen, đấu lạp che khuất hơn phân nửa gương mặt yêu khí diễm lệ kia. Gã nhìn về phía Thân Giác đang ngồi bên góc tường, trong đôi mắt xuất hiện những cảm xúc khác, tựa như yêu hận đan xen.

"Lâm Miểu." Gã kêu Thân Giác bằng tên của Lâm Sơ Nghiên, bước một bước lại gần.

Thân Giác ở nơi khó thấy mà thoáng nhăn mi, "Ngươi đến đây làm gì?"

Hiện tại cậu cũng không muốn nhìn thấy Tạ Tri.

"Nghe nói ngươi muốn chết." Tạ Tri không chút biểu tình nói, đồng thời ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo Thân Giác mà kéo cậu lại gần, nửa câu sau vừa ái muội lại vừa ác liệt, "Vì vậy ta đến đây để làm ngươi lần cuối."

------------

Tác giả có lời muốn nói: Thật là cẩu huyết.

------------ 

Trạch: Cảnh báo cho mọi người trước, từ sau chương này, tình tiết sẽ khá là cẩu huyết =))) có thể sẽ hơi nặng đô so với một số người nhé.