Wp: D301203
Chương 277: Xử lý mỹ nhân (20) (đã beta)
Thiên lao tối tăm, khuôn mặt của Tạ Tri thoạt nhìn như dung mạo của một thiếu nữ xinh đẹp, tại nơi tối tăm này nhìn qua cực kỳ nổi bật, chỉ là gương mặt gã lúc này lại mang theo sát khí rất nặng, khiến cho phần nữ khí kia bị áp xuống gần hết.
Cặp mắt phượng kia nhìn thẳng vào Thân Giác, tròng mắt thiên về màu trà kia hơi chuyển, sau đó, đôi môi đỏ của gã tách ra, cười nhạo một tiếng, "Làm sao vậy? Bị ta dọa sợ rồi?"
Tạ Tri sức lực lớn bẩm sinh, một người như Lâm Sơ Nghiên nào có thể so sánh được với gã. Thân Giác bị gã túm lấy cổ áo kéo lại gần, ngay cả chút thời gian để giãy giụa cũng không có. Bên ngoài phòng giam còn có ba người đang đứng đó, Thân Giác cứ nghĩ, dù cho tính nết của Tạ Tri có không tốt đến mấy thì gã cũng không đến mức động tay động chân với Lâm Sơ Nghiên trước mặt người ngoài như vậy.
"Tại sao lại không nói gì cả?" Tạ Tri khi thấy Thân Giác không có chút hoảng loạn nào thì lệ khí trong mắt càng nặng thêm.
Thân Giác bình tĩnh nói: "Ta nên nói gì đây?"
Tạ Tri híp mắt lại, sau đó gã đứng lên, choàng áo lên người Thân Giác rồi ôm ngang người nọ lên, bước ra ngoài phòng giam. Lúc Thân Giác bị ôm ra ngoài, cậu nhìn thấy một trong ba người ngoài kia chủ động đi vào phòng giam.
Hai người còn lại nhanh chóng khóa chặt cửa phòng giam lại.
Thân Giác nhìn qua Tạ Tri, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, "Đó là ai?"
Tạ Tri không nói gì mà chỉ ấn đầu Thân Giác vào trong ngực mình, đây cũng có nghĩa là không cho phép Thân Giác nói chuyện, cũng không được nhìn lung tung. Thân Giác muốn quay đầu ra ngoài thì gã lại tiếp tục ấn về lại, Thân Giác chỉ đành dừng lại. Cậu bị ấn trong ngực gã, tầm mắt cũng bị cản lại, cậu chỉ biết bản thân bị Tạ Tri mang ra ngoài mà thôi.
Chờ đến khi cậu được thả xuống, phát hiện lúc này cậu và Tạ Tri đang ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Tạ Tri vừa vào trong xe liền buông cậu ra, gã quay đầu nói với bên ngoài: "Đi."
Thân Giác ngồi đối diện với Tạ Tri, cậu vén màn cửa sổ xe bên cạnh mình lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, hiện tại bọn họ đã ra khỏi thiên lao, cũng không biết xe ngựa này sẽ đi đến nơi nào.
"Người vừa nãy đi vào phòng giam, là ai vậy?" Thân Giác quay đầu nhìn về phía Tạ Tri.
Tạ Tri thần sắc lãnh đạm mà liếc mắt nhìn cậu một cái, Thân Giác thấy gã không nói gì thì lại hỏi: "Hiện tại là đang đi đâu?"
"Hỏi làm gì? Có thời gian để quan tâm đến những việc này thì không bằng ngươi cứ lo mà tĩnh dưỡng đi." Tạ Tri kéo môi dưới, lộ ra một nụ cười châm chọc. Thân Giác không hiểu rõ ý tứ trong nụ cười này của gã, nhưng cho đến khi xe ngựa dừng lại, Thân Giác phát hiện điểm dừng của bọn họ vậy mà lại là tòa nhà mà Lâm Sơ Nghiên đã mua cho cậu trước đó.
Tạ Tri kéo Thân Giác xuống xe, lúc này sắc trời đã có chút hửng sáng. Gã dùng một chân đá văng khóa cửa sau của tòa nhà, kéo Thân Giác vào trong. Hai gã kéo xe ngựa không theo vào mà lại canh giữ tại cửa sau tòa nhà.
"Ngươi định làm gì?" Thân Giác thoáng có chút bất an, cậu quay đầu liếc nhìn một cái, phát hiện hai người kia vậy mà lại khóa cửa từ bên ngoài.
"Ngươi đã quên những lời ta nói?" Tạ Tri kéo Thân Giác đi vào phòng ngủ chính.
Thân Giác đã từng ở lại nơi này một đoạn thời gian, cậu quen thuộc từng chi tiết của nơi này đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Nhưng hôm nay, tất cả bài trí trong phòng ngủ chính đều đã thay đổi hoàn toàn, mọi thứ đều là một màu đỏ. Màn giường, đệm giường, ngay cả gối đầu cũng trở thành màu đỏ, thậm chí trên bàn còn có một cặp nến long phượng trên đó.
Tạ Tri túm Thân Giác đến đằng sau bình phong, cũng không biết nước bên trong thùng tắm đã được chuẩn bị từ lúc nào, nhìn vào có vẻ đã lạnh đi hoàn toàn, nhưng Tạ Tri cũng không để ý đến, gã trực tiếp động thủ cởi đi y phục trên người Thân Giác.
Thân Giác cả kinh, cậu vừa liên tục lui ra đằng sau, vừa muốn ngăn cản động tác tay của Tạ Tri, nhưng y phục cậu đang mặc lúc này là y phục cho tù nhân, tù phục rộng thùng thình, chỉ cần kéo một cái liền cởi ra được hết. Tạ Tri thấy cậu trốn tránh thì cười nhạo một tiếng, trực tiếp bắt lấy cổ áo của Thân Giác, dùng sức mà xé toạc nó ra.
......
Thân Giác bị đẩy mạnh vào thùng tắm, nước lạnh trong thùng gần như khiến cậu lập tức muốn trốn ra, nhưng Tạ Tri đứng bên cạnh lại không cho phép, gã đứng canh giữ một bên thau tắm, tựa như một con dã thú hung ác, cứ liên tục nhìn chằm chằm vào con mồi đã rơi vào bẫy rập của chính mình.
Nửa ngày sau, khi gã thấy hai cánh tay rũ bên người của Thân Giác vẫn còn đang bất động trong nước, gã lấy ra một khối bông tắm lông dê từ trên chiếc mâm bên cạnh, ném vào trong nước, "Kỳ cọ!"
Thân Giác ngước mắt nhìn gã, nhịn không được mà nghĩ, nếu cậu động thủ giết chết Tạ Tri thì sẽ có hậu quả như thế nào. Chỉ vừa nghĩ đến đó thì Tạ Tri bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa, gã cầm lấy bông tắm từ trong nước ra, bắt đầu tự mình kỳ cọ cho Thân Giác.
Như đang tắm cho ngựa, động tác của gã không có chút dịu dàng nào. Tuy Thân Giác thân là quỷ, nhưng cậu chỉ là một con quỷ họa bì, loại quỷ họa bì này thật sự quá mức yêu kiều, nhất là tấm da trên người cậu. Chỉ vừa mới kỳ cọ được vài cái, Thân Giác đã bị đau đến chảy cả nước mắt, nhưng lí trí lại nói cho cậu biết, cậu không thể giết chết Tạ Tri được.
Một khi quỷ giết người, quỷ sẽ biến thành lệ quỷ, mà trở thành lệ quỷ thì sẽ bị quỷ sai đến truy bắt. Lâm Sơ Nghiên còn chưa yêu cậu, nếu cậu bị quỷ sai bắt đi, kiếp cảnh này liền không cách nào phá giải được, cậu chỉ có thể bắt đầu lại một lần nữa mà thôi.
Đều đã đến bước này rồi, nếu cậu phải bắt đầu lại một lần nữa, làm sao cậu có thể nguyện ý cho được?
Thân Giác đau đến đỏ cả mắt, nhưng trốn thì lại trốn không thoát, dù sao thì thùng tắm cũng quá lớn. Tạ Tri lấy bông tắm lông dê kỳ cọ trên người cậu, còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã cùng một kẻ khác ở bên nhau, hôm nay ta nhất định phải cẩn thận mà chà rửa kỹ càng cái cơ thể nhơ nhuốc này của ngươi."
Thân Giác không chịu nổi, muốn sử dụng quỷ thuật đối với Tạ Tri, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, Tạ Tri không hề mang dáng vẻ của một người bị trúng quỷ thuật. Thậm chí, khi gã cọ rửa đến cẳng chân của Thân Giác, nhìn thấy chuỗi hắc linh trên mắt cá chân cậu, đồng tử gã co rụt lại, lập tức khống chế cổ chân Thân Giác lại, "Đây là cái gì?"
Thân Giác cánh răng, ánh mắt cậu lúc nhìn Tạ Tri đã không khống chế được mà lộ ra biểu tình chán ghét.
Nếu không phải hiện tại cậu đang đóng vai là Lâm Sơ Nghiên, cậu thật sự rất muốn sử dụng thuật ẩn thân mà trực tiếp rời đi. Nhưng hiện tại cậu không thể bại lộ chuyện bản thân là quỷ được. Một khí bị lộ, Tạ Tri sẽ đoán ra được người ở bên cạnh gã trước kia căn bản không phải là Lâm Sơ Nghiên.
Tạ Tri thấy Thân Giác không nói gì thì tự mình động thủ, muốn tháo chuỗi hắc linh kia xuống. Nhưng dù cho gã có dùng chủy thủ thì vẫn không thể tạo ra chút thương tổn nào cho chuỗi hắc linh kia. Ước chừng một nén nhang sau, Tạ Tri thấy không thể tháo được thì chỉ đành từ bỏ, nhưng thần sắc gã lúc này lại càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn về phía Thân Giác lại càng thêm phức tạp.
Gã dường như đã coi Lâm Sơ Nghiên là một vật sở hữu của mình, lúc này khi thấy chuỗi hắc linh trên mắt cá chân cậu, gã cảm thấy đồ vật của mình như đã bị một người khác đóng dấu rồi vậy.
Lần tắm rửa này cũng khiến y phục của Tạ Tri ướt hơn nửa, bất quá gã cũng không quan tâm. Một tay gã ôm người ra khỏi thùng tắm, một tay gã với lấy chiếc áo choàng màu đỏ vắt trên tấm bình phong mà choàng lên trên người Thân Giác.
"Tạ Tri, ngươi đừng ép ta phải tát ngươi thêm một lần nữa."
Lời này của Thân Giác chính là muốn Tạ Tri nhớ đến chuyện đã xảy ra ở Lâm phủ. Cậu cho rằng, với một người kiêu ngạo như Tạ Tri, trước đó đã bị Lâm Sơ Nghiên tát một cái, hiện tại lại bị cậu uy hiếp tiếp tục tát thêm một cái nữa, chuyện này sẽ khiến Tạ Tri cảm thấy mất mặt. Cậu muốn chọc giận Tạ Tri, muốn khiến cho Tạ Tri chán ghét Lâm Sơ Nghiên.
Tạ Tri quả nhiên đã bị chọc giận, nhưng điểm nổi giận của gã lại không giống với ý nghĩ của Thân Giác. Gã không những không bị chọc cho mất hứng, ngược lại còn ném Thân Giác lên trên ghế mỹ nhân cạnh cửa sổ.
"Vốn dĩ ta còn muốn thương tiếc ngươi một chút, xem ra quả thật là không cần thiết." Tạ Tri đẩy ngã Thân Giác trên ghế mỹ nhân, hàm răng tuyết trắng hung hăng cắn xuống một cái, "Đợt lát nữa rồi ngươi hẳn đánh, ngươi muốn đánh như nào cũng được, nếu như ngươi còn sức để đánh."
.....
Có câu: "Chén ngọc băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu lụa mỏng."*
*Chén ngọc lạnh như băng đọng sương hoa, dung nhan như tuyết thoảng hương qua làn lụa mỏng.
Lại có câu: "Gió tây hơi cấp tiếng động lớn cửa sổ trúc, đình lại tục, nị mặt huyền song ngọc."
*Gió tây thổi mạnh, va vào cửa sổ trúc vang lên những âm thanh dữ dội, lúc dừng lại lúc tiếp tục, gương mặt như ngọc hiện lên sau khung cửa sổ đen nhánh.
Ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, khiến Thân Giác ngay cả khi muốn dùng thuật ẩn thân cũng không thể dùng được, nhưng cho dù có tức giận mắng chửi thì cũng không làm gì được. Lúc bàn tay Tạ Tri duỗi đến bên môi của Thân Giác, cậu cuối cùng cũng không nhịn được mà cắn vào tay của đối phương.
Cậu hung hăng mà cắn xuống, phảng phất như muốn cắn rớt một miếng thịt của Tạ Tri.
Tạ Tri nhìn cậu, dưới ánh mắt trời, đôi mắt phượng thiên màu trà kia như trở nên trong suốt, dù cho Thân Giác có cắn gã đến chảy máu, thần sắc của Tạ Tri cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.
........
Lúc mưa tạnh mây tan thì đã đến giữa trưa.
Thân Giác bị ôm đến giường ngủ từ chỗ ghế mỹ nhân, cậu cuộn người thành một đoàn, nhắm hai mắt mình lại. Cậu tùy ý để Tạ Tri giúp mình bôi thuốc, ngay cả miệng vết thương trên mặt cậu cũng vậy. Cậu bấm ra một thủ thuật che mắt, làm cho miệng vết thương thoạt nhìn như vết thương của một người bình thường, nhưng dù vậy cũng đã là cực hạn của cậu rồi.
Vào ban ngày, đạo hạnh của cậu sẽ bị giảm xuống rất nhiều, huống hồ cậu lúc này cũng đang cực kỳ khó chịu. Vốn dĩ, khi quỷ và người ở bên nhau, quỷ sẽ hút đi dương khí từ con người, mà Tạ Tri lại còn không phải là một người bình thường. Gã là một người có thuần dương chi thể, được sinh ra vào ngày dương tháng dương năm dương.
Thân Giác không chịu nổi Tạ Tri, có thể nói, hiện tại cậu đang yếu đến mức ngay cả một tiểu quỷ cũng có thể đem cậu nuốt trọn, một cái thủ thuật che mắt đơn giản như vậy cũng khiến cậu phí không ít công phu mới thi triển ra được.
"Sơ Nghiên, ngươi không thể lưu lại trong kinh thành được nữa, cho nên tối nay ta sẽ mang ngươi ly kinh, đi đến Thiên Phật Tự." Tạ Tri duỗi tay sờ lên làn tóc dài của Thân Giác, vì cảm giác truyền đến quá mềm mại, gã nhịn không được mà cầm lên một đoạn, nhưng làn tóc đen tuyền kia lại quá mức trơn mượt, nó vậy mà lại dần chảy xuống từ trong tay gã. Gã không khỏi sửng sốt một lúc, sau đó, trong ánh mắt khi nhìn về phía Thân Giác lại càng nhiều thêm vài phần nhất định phải chiếm được.
Thân Giác nghe thấy lời nói của Tạ Tri, cậu thoáng mở mắt, "Ngươi định để người đêm qua chết thay ta sao?"
Đêm qua, người đi vào phòng giam vẫn luôn cúi đầu bước đi, Thân Giác không thấy rõ dáng vẻ của người kia như thế nào, nhưng hiện tại nhớ lại, thân hình người kia có bảy phần tương tự với Lâm Sơ Nghiên.
Không có cậu, Tạ Tri vậy mà có thể tìm được những người khác để có thể thay Lâm Sơ Nghiên chết, phần chân tâm này thật sự quá nhiều. Nếu cậu thật sự là Lâm Sơ Nghiên, khi biết được dụng tâm lương khổ này của Tạ Tri, chỉ sợ ngay cả hành động ác liệt vừa rồi của Tạ Tri cũng có thể được tha thứ.
Nhưng cậu không phải là Lâm Sơ Nghiên.
"Ngươi không cần phải suy nghĩ về chuyện đó, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa đồ ăn được chuẩn bị xong, ta sẽ gọi ngươi dậy." Thái độ của Tạ Tri lúc này so với lúc nãy thật sự là khác biệt như trời với đất, ngay cả giọng nói cũng trở nên ôn thanh tế ngữ cực kỳ.
Nhưng khi Thân Giác nghe được giọng điệu này của gã, cậu lại cảm thấy càng thêm ghê tởm, cậu rũ khóe môi, ánh mắt lạnh băng, "Ta không muốn ăn."
Tạ Tri nhíu mi, "Nhịn ăn sẽ không tốt cho cơ thể, là do quá mệt à? Vậy thì lát nữa ta sẽ đút ngươi ăn nhé."
Câu trả lời của Thân Giác chính là trực tiếp nhắm mắt lại, Tạ Tri khựng người, nhưng cuối cùng gã cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là không lâu sau, Thân Giác bị gọi dậy. Tạ Tri bưng một bát cháo, ngồi bên cạnh cậu. Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia đang treo lên một nụ cười lấy lòng, "Sơ Nghiên, dậy ăn chút cháo nhé, để ta đút ngươi." Nói xong, gã dùng muỗng khuấy vài lần cháo trong bát, "Ta biết ngươi thích ăn táo đỏ, cho nên trong này có bỏ thêm một ít, ta đã hầm rất nhừ, lúc ăn sẽ không phải tốn sức nhai đâu."
Gã múc một muỗng cháo đưa đến bên môi Thân Giác, trong đáy mắt chứa đựng sự lấy lòng xen lẫn sự mong đợi.
Thân Giác nhìn gã, một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: "Ta muốn ngồi dậy."
"Được được được." Tạ Tri lập tức đặt bát cháo xuống chiếc ghế bên cạnh rồi quay lại đỡ Thân Giác ngồi dậy, gã còn lấy hai chiếc gối đầu lót dưới thắt lưng cho Thân Giác vì gã sợ lúc Thân Giác tựa vào sẽ cảm thấy không được thoải mái. Chờ đến khi làm xong tất cả, gã lại nghe thấy Thân Giác nói.
"Ta muốn tự ăn."
Tạ Tri có chút do dự, cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng khi gã đưa bát cháo cho Thân Giác, gã rất lo rằng Thân Giác không còn sức lực, cầm không xong lại bị cháo đổ vào người. Bát cháo này tuy không phải quá nóng, nhưng nếu đổ lên người thì vẫn sẽ bị đau.
Điều gã lo lắng đã thành sự thật, nhưng cháo không đổ vào người Thân Giác, mà toàn bộ đều bị hất vào mặt của gã.
Sau khi Tạ Tri bị hất cháo, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, gã có thể cảm nhận được lớp cháo dính nhớp kia đang từ từ nhỏ giọt xuống. Cũng không biết đã qua bao lâu, gã duỗi tay lau đi phần cháo đang dính trên mặt mình xuống.
Thanh niên trước mắt nhìn gã đầy châm chọc, còn đung đưa qua lại chén cháo rỗng trong tay, "Ăn ngon không? Tạ Tri?"
"Rất ngon!" Tạ Tri nghiến răng nặn ra hai chữ từ trong khớp hàm, sau đó gã liền đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi quay trở lại, y phục trên người gã đã được thay lại hoàn toàn, thậm chí tóc cũng đã được gội sạch, trên đuôi tóc lúc này vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước.
Gã bước vài bước đi đến trước mặt Thân Giác, trong mắt gã lúc này đã không còn chút dịu dàng nào, chỉ còn lại sự âm u đến cùng cực, "Ta đã ăn no rồi, hiện tại cũng đến phiên ngươi."
.....
Thân Giác lại một lần nữa đau đớn đến mức không cách nào cử động được, bên ngoài bất chợt vang lên những tiếng ồn ào. Tạ Tri cũng không quan tâm, chờ đến khi có người gõ cửa, gã mới nổi giận mà gầm lên một tiếng, "Dù có là ai thì cũng cút đi cho ta!"
Bên ngoài chợt yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó, cửa phòng lập tức bị đá văng ra.
Tạ Tri nhíu mày, nhanh chóng cầm lấy chiếc chăn bên cạnh che lại bản thân cùng với Thân Giác. Vừa che chắn xong thì người cũng đã đi đến. Bước chân người nọ vội vàng, chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên mép giường thì bước chân chợt dừng lại.
"Không nghe thấy ta bảo cút đi sao?" Tạ Tri quay qua nhìn, khi nhìn thấy người đang đứng cách đó không xa, sự hung ác trong đáy mắt gã biến mất ngay tức khắc, chỉ còn lại sự kinh ngạc không thôi. Không biết qua bao lâu, Tạ Tri lúc này mới tìm lại được giọng nói của chính mình, gã không dám tin mà gọi tên của đối phương, "Sơ Nghiên?"
Sắc mặt của thanh niên đứng cách đó không xa tái mét, bàn tay đặt bên hông đã sớm nắm chặt thành quyền. Nhưng đến lúc này, hắn vẫn đứng thẳng tắp nơi đó. Hắn không nhìn Tạ Tri, mà là nhìn người lúc này đang nằm dưới thân Tạ Tri.
Nói đúng hơn, chính là con quỷ đang mang khuôn mặt của hắn.
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Trích dẫn:
1. "Chén ngọc băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu lụa mỏng." – Yến Thù <Hoàn Khê Sa – Chén ngọc băng hàn tích lộ hoa>
2. "Gió tây hơi cấp tiếng động lớn cửa sổ trúc, đình lại tục, nị mặt huyền song ngọc." – Diêm Tuyển <Hà Truyền – Mưa thu>
(Tự động xin lỗi, dập đầu nhận sai.)
------------
Trạch: Má ơi, cẩu huyết vỡi.
Thơ mình dịch bằng AI, không đảm bảo đúng 100% nhé.