Wp: D301203
Chương 278: Xử lý mỹ nhân (21) (đã beta)
Sau câu "Sơ Nghiên" kia, xung quanh lâm vào một khoảng lặng tĩnh mịch, không một ai lên tiếng.
Tạ Tri nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên đang đứng cách đó không xa, lại nhìn xuống người đang nằm dưới thân mình, một lát sau, sắc mặt gã cũng trở nên trắng bệch.
Có thể nói, người tỉnh táo nhất trong ba người chính là Thân Giác. Cậu nhìn qua Lâm Sơ Nghiên, đầu tiên là không tiếng động mà cười khẽ, nhưng nụ cười kia lại đầy sự mệt mỏi bất kham, cả nửa phần ý cười cũng không đọng lại nơi đáy mắt, ngược lại, những giọt nước lại nhanh chóng theo hốc mắt mà chảy xuống.
Bàn tay vẫn luôn siết chặt lấy ván giường chợt duỗi về phía đối phương.
Tạ Tri thấy cánh tay kia duỗi ra ngoài, cánh môi gã run run, gã dường như đã minh bạch được một chút gì đó.
Lúc cậu đưa tay ra, kèm theo đó là âm thanh khiến cho người khác khó lòng chịu nổi.
Sau đó, gã lập tức buông Thân Giác, nhanh tay nhặt lên y phục rơi trên đất mà mặc vào. Lúc mặc y phục, bàn tay gã vẫn luôn run rẩy, ngay cả đai lưng cũng mất một lúc lâu mà vẫn không buộc lại được. Cuối cùng, gã bực bội mà vứt đai lưng qua một bên, chuyển mắt nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên.
Tạ Tri từng bước lại gần Lâm Sơ Nghiên, nhưng chỉ vừa đến gần, trên mặt gã liền nhận lấy một cú đấm. Nếu lúc trước Lâm Sơ Nghiên chỉ dùng năm phần lực đánh Tạ Tri, lúc này lại chính là dùng hết mười phần sức lực. Sau khi hắn đấm lên mặt Tạ Tri, hắn lại nắm lấy cổ áo của đối phương, một quyền rồi lại một quyền mà đánh.
Tạ Tri bị đánh đến hộc máu, dòng máu chói mắt chảy dọc xuống theo đường cằm tinh xảo, nhưng gã không né tránh, cũng không đánh trả, chỉ để mặc Lâm Sơ Nghiên đánh mình. Cho đến khi Tạ Tri bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, gục trên mặt đất không đứng dậy được, Lâm Sơ Nghiên lúc này mới dừng tay lại.
Trên tay Lâm Sơ Nghiên toàn là máu, hắn không nhìn qua Tạ Tri thêm một lần nào nữa mà đi đến bên cạnh giường.
"Ngươi là Sơ Nghiên, vậy hắn là ai?" Lúc sau Tạ Tri mới nhỏ giọng mà nói, trong đó đan xen giữa thống khổ và tuyệt vọng tột cùng.
Những lời này khiến bước chân Lâm Sơ Nghiên thoáng dừng, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Tri, trên gương mặt vốn vẫn luôn ôn hòa lúc này lại không có chút biểu tình, "Có liên quan gì đến ngươi?
Lời này cũng đồng nghĩa với việc, hắn và Tạ Tri đã không còn là bạn nữa, dù cho trước kia hai người có cự cãi đến mức nào thì cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Tạ Tri từ nhỏ đã lớn lên cùng Lâm Sơ Nghiên, lúc nghe được câu nói đó, gã cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của đối phương.
Lâm Sơ Nghiên quay đầu lại, hắn đi đến bên mép giường, mắt nhìn từ đầu đến chân người nằm trên giường, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của đối phương. Thân Giác thấy Lâm Sơ Nghiên đến gần, bàn tay đang vươn ra giữa không trung duỗi về phía Lâm Sơ Nghiên, cậu nỗ lực duỗi thẳng hết cánh tay mới chạm vào được ống tay áo hắn, cậu từng chút từng chút mà nắm lấy ống tay áo của đối phương, giữ chặt vào trong tay.
Cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên. Cặp mắt vốn luôn linh động kia lúc này chỉ còn lại một mảng hoang vu, những vết hoa mai dày đặc từ cổ đi xuống, ngay cả bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo của Lâm Sơ Nghiên cũng có một vòng xanh tím nơi cổ tay.
Lâm Sơ Nghiên chỉ cần nhìn qua liền biết là do một bàn tay khác mạnh mẽ siết ra được.
Hắn nhịn không được mà nhắm mắt lại, thế sự nhiều trắc trở, hiện tại hắn coi như đã minh bạch.
Năm đó, hắn là người quen biết Tĩnh Hà trước, vốn muốn xin phép với song thân phụ mẫu để bàn chuyện hỏi cưới Tĩnh Hà, nhưng còn chưa kịp nói, hắn đã phát hiện khăn tay của Tĩnh Hà trên bàn của huynh trưởng.
Tĩnh Hà am hiểu nữ công, tay nghề thêu thùa có thể coi là nhất đẳng, chỉ qua đóa hoa được thêu bên trên, hắn liếc mắt liền nhận ra, chủ nhân của chiếc khăn tay là Tĩnh Hà, càng miễn bàn đến việc hắn đã từng nhìn thấy chiếc khăn tay này ở chỗ Tĩnh Hà trước đó.
Sau đó, hắn từ bỏ, không tiếp cận Tĩnh Hà nữa. Quả nhiên, vào ba tháng sau, song thân liền đi đến nhà Tĩnh Hà để cầu hôn, là do chính huynh trưởng của hắn đã xin phép.
Hiện tại, người mà hắn nhẫn nhịn, luyến tiếc không dám thật sự chạm vào, lại bị bạn tốt của hắn chạm vào trước, lại còn bị chính hắn bắt tại trận...
Lâm Sơ Nghiên rũ mắt nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình, nửa ngày sau, hắn lúc này mới vươn tay, dùng lòng bàn tay mình phủ lên bàn tay kia, lại ngồi xuống nơi mép giường cạnh cậu. Vừa ngồi xuống, người nằm trên giường liền nhào vào lòng hắn, Lâm Sơ Nghiên chợt khựng người một lúc, sau mới ôm ngược lại đối phương. Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi ôm lấy cậu chính là dùng chăn bọc kín Thân Giác lại.
Màn này rơi trong mắt Tạ Tri, gã thấy Lâm Sơ Nghiên dùng chăn quấn lấy Thân Giác, cũng nhìn thấy hai tay Thân Giác đang ôm chặt lấy cổ Lâm Sơ Nghiên, khuôn mặt cậu dán trên đầu vai Lâm Sơ Nghiên, là tư thế hoàn toàn dựa dẫm vào người kia.
Hàng mi dài của gã run lên, chậm rãi vươn tay lau lung tung vết máu chảy từ môi xuống cằm rồi lại chậm rãi bò dậy. Tạ Tri vốn thích mặc y phục đỏ, hiện tại, máu tươi đọng lại trên hồng y, lưu lại một ấn ký đỏ thẫm.
"Trước kia cũng không phải là ngươi sao?" Giọng nói gã như được nặn ra từ trong khớp hàm, "Tại sao? Tại sao? Tại sao?!"
Càng về sau, mỗi một tiếng "Tại sao", giọng gã lại lớn hơn một chút.
Gã muốn nhận được một câu trả lời. Tại sao trên đời này lại có một người giống y hệt Lâm Sơ Nghiên như vậy? Tại sao gã lại ngu ngốc mà nhận nhầm người? Tại sao mối quan hệ của họ nhìn qua lại tốt đến như vậy?"
Lâm Sơ Nghiên một tay ôm lấy người trong ngực, một tay khác lại dùng đệm giường để lau đi vết máu trên bàn tay, chờ đến khi đã lau được không ít máu thì hắn mới nâng bàn tay kia lên mà vuốt nhẹ trên làn tóc dài của Thân Giác, cuối cùng lại nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Thân Giác.
Đây chính là ý tứ muốn trấn an.
Thân Giác vốn đã mỏi mệt, lúc này cậu đang dùng tất cả tinh thần để cố gắng chống cự. Sau khi bị Lâm Sơ Nghiên vỗ nhẹ trên lưng thì lại bất tri bất giác mà ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh lại, cậu đã được đổi qua một chiếc giường khác, cũng không nhìn thấy Tạ Tri đâu.
Lâm Sơ Nghiên ngồi bên cạnh cậu, khi thấy cậu tỉnh lại thì cũng không nói gì mà chỉ yên lặng tiếp tục động tác của hắn.
Thân Giác tất nhiên có thể cảm nhận được bàn tay kia của Lâm Sơ Nghiên, cậu cắn chặt răng, sau đó lại nhìn không được mà quay đầu qua một bên, cắn lấy một góc gối đầu. Cậu hung hăng cắn xuống, phảng phất như, cứ cắn như vậy thì liền có thể xem nhẹ được những cảm giác khác.
Lâm Sơ Nghiên thu tay lại, nhúng tay vào chậu nước bên cạnh, tỉ mỉ rửa sạch một lần.
"Năm lần." Hắn đột nhiên nói, "Ta đã tắm cho ngươi năm lần, đã sạch sẽ rồi."
Thân Giác nghe được lời này, chỉ cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được. Cậu nhịn không được mà nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau, cậu cảm nhận được một hơi thở ấm áp dừng lại trên mặt mình. Vừa mở mắt, cậu liền đối diện với đôi mắt kia của Lâm Sơ Nghiên. Sự dịu dàng đã không còn, trong đó giờ đây chỉ còn lại bóng tối không thể nhìn thấu được.
"A Giác, là gã đã ép buộc ngươi, đúng không?"
"Đúng vậy." Thân Giác nhỏ giọng nói.
"Vậy những lần trước đó thì sao? Gã cũng ép buộc ngươi sao?" Lúc Lâm Sơ Nghiên hỏi, giọng điệu như là không chút để ý, phảng phất như câu hỏi này chỉ là hắn thuận miệng hỏi mà thôi.
Thân Giác mím môi, cậu còn chưa kịp nói gì, Lâm Sơ Nghiên đã rũ môi, ánh mắt trở nên có chút lạnh lẽo, "Đừng nói dối, ta không thích những người dối trá. A Giác, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi thành thật với ta."
Lời này vừa thốt ra, trong phòng yên lặng một hồi lâu sau thì giọng nói của Thân Giác mới vang lên.
"Không phải, là ta... là ta ham mê sắc đẹp của gã, tự.... tự nguyện." Lời này chỉ hơn mười chữ ngắn ngủi nhưng cậu lại nói đến trắc trở.
Lâm Sơ Nghiên nghe được lời này thì rất lâu không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thân Giác. Không biết là đã qua bao lâu, lúc này hắn mới câu môi cười, dịu dàng mà nói: "Không sao cả, đó là chuyện của quá khứ, ta sẽ không để ý đâu, sau này chỉ cần chúng ta hạnh phúc ở bên nhau là được."
Lời nói thì như vậy, nhưng âm hàn trong đôi mắt kia lại không chút giảm bớt.
Thân Giác thấy Lâm Sơ Nghiên như vậy thì trong lòng chợt dâng lên một linh cảm xấu, nhưng hôm nay đã đi đến nước này rồi, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà thôi. Chuyện bị Lâm Sơ Nghiên bắt gặp cũng không nằm trong dự kiến của cậu, đó cũng là nửa phúc nửa họa. Phúc chính là Lâm Sơ Nghiên có khả năng sẽ không bao giờ để ý đến Tạ Tri nữa, nhưng họa là...
Cậu cảm thấy Lâm Sơ Nghiên hình như đã có chút thay đổi.
Tại nơi ở mới này, Thân Giác ngay cả cửa phòng cũng chưa từng bước ra ngoài, cho nên căn bản cậu cũng không biết nơi này có bộ dáng gì, cũng không biết hiện tại cậu đang ở nơi nào. Cả chuỗi lục lạc trên chân cậu cũng được đổi lại thành chuỗi kim linh kia. Lần này, dù cho Thân Giác có nói như thế nào thì Lâm Sơ Nghiên cũng không có ý định tháo nó xuống, hơn nữa, mỗi tối hắn đều tắm cho Thân Giác.
Hắn hoàn toàn không cho phép Thân Giác tự mình làm, hắn tự mình tắm cho cậu, từ trong ra ngoài.
Cứ nhiều lần như vậy, hai bên thùng tắm đã bị nắm rớt ra được một ít vụn gỗ, sau khi Lâm Sơ Nghiên phát hiện, hôm sau hắn liền đổi thành một thùng tắm khác.
Cứ như vậy, giằng co qua bảy tám ngày sau, Lâm Sơ Nghiên rời đi.
Trước khi rời đi, hắn đổi chuỗi kim linh trên chân Thân Giác lại thành chuỗi hắc linh. Có điều, hắn lại mang thêm cho Thân Giác một đoạn dây xích, trói chân Thân Giác lại nơi chân giường.
Thân Giác thấy hành động này của hắn thì trong lòng phát lạnh, "Sơ Nghiên, ngươi đây là đang làm gì?"
Lâm Sơ Nghiên cũng không dừng lại hành động của mình, chờ đến khi đã khóa lại xong, lúc này hắn mới ngẩng đầu, dịu dàng cười với Thân Giác, "A Giác, ta phải rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, ngươi có thể ở nơi này đợi ta được không?"
"Ngươi đi đâu?" Thân Giác kéo kéo chân trái của mình, lục lạc và dây xích đồng thời vang lên âm thanh, "Tại sao lại trói ta lại?"
Lâm Sơ Nghiên ngồi xuống nơi mép giường, lấy một ngữ khí bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn mà nói: "Vì ta sợ rằng người sẽ lại đi đến nơi của những người khác. Ngươi ngoan nhé, chờ ta. Tối đa một tháng, ta nhất định sẽ trở về."
Lâm Sơ Nghiên lần này rời đi, lại không chỉ rời đi một tháng, thời gian từ hè cũng đã sang thu. Thân Giác bị trói lại trên giường, cũng không biết dây xích kia được làm từ thứ gì, cậu không thể tháo nó xuống, giống như chuỗi hắc linh kia vậy. Bất quá, Lâm Sơ Nghiên cũng sơ suất, dây xích không tháo ra được, nhưng giường vẫn có thể dịch ra được. Thân Giác nâng giường lên, vòng dây xích từ trên xuống rồi gỡ ra.
Tháng đầu tiên, Thân Giác cũng không dám rời đi, vì cậu không biết Lâm Sơ Nghiên sẽ về lúc nào. Sau đó, cậu thả một sợi tóc lên khóa cửa, nếu có người nào đẩy cửa đi vào, sợi tóc kia sẽ lập tức bị rơi xuống mặt đất.
Cậu đi một chuyến đến Tạ phủ trước, trong phủ không có Tạ Tri, sau đó cậu liền đi đến Thiên Phật Tự.
Tuy Thân Giác không thể giết Tạ Tri, nhưng cậu vẫn có thể dọa điên Tạ Tri được. Đã đến bước đường này rồi, Thân Giác cũng không định giấu giếm thân phận quỷ của mình nữa, giải quyết được Tạ Tri sớm thì cũng có thể giảm bớt được phần nào sự ghê tởm trong lòng cậu.
Thiên Phật Tự là cổ chùa đã trăm năm tuổi, Thân Giác chưa từng đến đó, vì cậu sợ bên trong có thiên sư bắt quỷ. Từ lúc bắt đầu đi lên núi, cậu rất cẩn thận, cho đến khi đã thuận lợi tiến vào Thiên Phật Tự rồi, cậu vẫn không buông lỏng cảnh giác, nỗ lực mà đi tìm Tạ Tri.
Đầu tiên, cậu đi vào sân viện dành cho khách lạ ở lại qua đêm, mỗi phòng cậu đều ghé qua nhìn một cái, người bên trong đều không phải là Tạ Tri, lúc này cậu chỉ đành phải quay qua những sân viện khác để tìm. Cuối cùng, cậu phát hiện Tạ Tri ở tại sân viện trong góc phía nam của Thiên Phật Tự.
Nhưng dáng vẻ của Tạ Tri hiện tại khiến Thân Giác có chút sửng sốt.
Tạ Tri cạo đầu, gã cạo trọc đầu mình, còn mặc y phục mà chỉ có tăng nhân mới mặc, tay cầm Phật châu, ngồi xếp bằng thẳng lưng trên giường đọc kinh. Tướng mạo gã diễm lệ, dung mạo tựa như một thiếu nữ xinh đẹp, hiện tại lại cạo trọc đầu, nhìn qua chẳng khác nào yêu tinh trộm khoác áo cà sa của tăng nhân.
Nhưng khi Thân Giác thấy Tạ Tri như vậy thì lại thoáng do dự.
Tạ Tri không biết bản thân có khách đến chơi, gã vẫn luôn đả tọa niệm kinh. Không biết qua bao lâu, gã cuối cùng cũng dừng lại, chậm rãi mở mắt. Còn Thân Giác bên này, khi thấy gã thì trợn mắt, lúc chuẩn bị biến thành bộ dáng của một con quỷ để dọa sợ Tạ Tri thì nhìn thấy Tạ Tri vén lên y phục của bản thân.
Gã tay trái nắm Phật châu, tay phải nắm hồng trần, trên gương mặt tinh xảo mỹ diễm kia tràn đầy xuân tình nhộn nhạo.
*Cho những ai không hiểu thì khúc này Tạ Tri đang thẩm du =))
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Có một tiểu đáng yêu chỉ ra một bug, kim linh mang trên chân quá ồn, vẫn là đổi lại thành hắc linh đi. Dù sao thì cũng có nhiều lục lạc mà, thật hoàn mỹ.
Tôn chỉ, tất cả giả thiết đều là vì phục vụ cho cốt truyện.