Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 282: Xử lý mỹ nhân (25)



Wp: D301203

Chương 282: Xử lý mỹ nhân (25) (đã beta)

Thân Giác dùng sức mà tránh đi, cậu muốn tránh mặt mình khỏi gương mặt Tạ Tri đang tiến sát lại. Có điều, cậu chỉ có thể tránh khỏi việc chạm môi, còn gương mặt thì lại không làm được. Trong nháy mắt khi bị chạm vào, Thân Giác cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, nhưng hai tay cậu bị giữ chặt lại ở sau lưng, hoàn toàn không thể cử động được. Cho đến khi cảm nhận được hơi thở gã dừng lại nơi vành tai, cậu chỉ có thể tận lực gọi lớn tên của đối phương.

"Tạ Tri! Tạ Tri! Ngươi tỉnh lại ngay! Ta không phải là Lâm Miểu!"

Gọi không tỉnh, tránh không được, trốn không xong. Thân Giác cuối cùng cũng không còn biện pháp nào, cậu khẽ cắn môi, dùng đầu mình đập vào đầu Tạ Tri một cái thật mạnh. Lần này cậu cuối cùng cũng đánh thức được Tạ Tri, nhưng Thân Giác lại bị đau đến mức trước mắt biến đen, còn nghe thấy Tạ Tri bôi nhọ chính mình.

"Đúng là không biết xấu hổ, có phải ngươi sử dụng quỷ thuật gì lên ta hay không?" Tạ Tri nhìn thấy tư thế của mình và Thân Giác lúc này thì lập tức thấp giọng mắng mỏ. Tất nhiên, nếu gã có thể buông bàn tay đang đặt lên eo Thân Giác ra lúc còn đang mắng người thì những lời kia ngược lại càng có thêm chút sức thuyết phục.

Thân Giác nhíu mi, mất cả nửa ngày mới có thể hòa hoãn lại được, vừa bình tĩnh lại cậu liền lạnh lùng nói: "Ngươi buông tay ra!"

Tạ Tri thoáng khựng lại, sau mới đem hai móng vuốt An Lộc Sơn* của mình thu lại, lúc rút về, gã vô thức chà xát lòng bàn tay mình.

*An Lộc Sơn: Là một vị tướng nổi tiếng dưới thời nhà Đường, người gây ra cuộc nổi loạn lớn gọi là Loạn An Sử, cuộc nội loạn gây ra nhiều tổn thất cho nhà Đường và làm thay đổi cụ diện chính trị => Móng vuốt An Lộc Sơn: Có thể hiểu nôm na là đang ẩn dụ cho sự tàn bạo, hung dữ, náo loạn.

Quá non mềm, mượt mà như một khối đậu hủ vậy.

Gã không nhịn được mà nhìn qua con quỷ họa bì trước mặt. Thân Giác mặc trên mình chiếc tăng bào có chút rộng khiến cậu có thêm vài phần yếu ớt như không chống đỡ nổi bộ y phục trên người, phong thái tựa như cành liễu run rẩy trước gió. Rõ ràng, thứ cậu khoác trên người là tăng bào vốn khiến cho người khác sinh ra sự kính trọng khi nhìn vào, nhưng ngược lại, chiếc tăng bào kia lại bị tên quỷ này mặc thành chẳng ra thể thống gì cho cam.

Nếu nói Tạ Tri là một tên yêu tăng, vậy Thân Giác lại không còn chút liên quan nào đến hai chữ nhà tăng, vì cậu là quỷ, cộng thêm việc bị trọng thương, hiện tại quỷ khí trên người cậu có chút nhiều. Quỷ khí nhiều lên cũng đồng nghĩa với việc âm khí trên người cũng đậm hơn, một khi âm khí đậm lên, cả người cậu thoạt nhìn có chút âm nhu nhỏ yếu hơn bình thường, nhưng Thân Giác lúc này vẫn luôn trưng ra vẻ mặt sương giá, trong mắt như chứa băng tuyết, hận không thể cách xa người khác ngàn dặm, hai loại khí chất này trộn lẫn lại với nhau, khiến cho người khác có một cảm giác khó nói nên lời.

Tựa như một bông hoa nở rộ đầy hoa lệ, rõ ràng nó nổi bật đến mức thu hút toàn bộ ánh mắt của những người khác, nhưng xung quanh nó lại mọc đầy cỏ dại và lá gai, những thứ đó bao bọc lại xung quanh đóa hoa, không cho bất kỳ ai lại gần, cũng không ai được phép chiêm ngưỡng, nhưng một khi có du khách nào đến đây nghỉ chân, người đó tuyệt đối sẽ không thể nào nhịn được mà đẩy những lớp cỏ dại và bụi gai kia ra mà ngắm nhìn.

Thân Giác không biết lúc này Tạ Tri đang nghĩ gì, vừa được tự do cậu liền muốn vòng qua Tạ Tri mà xuống giường, nhưng cậu chỉ vừa đi đến mép giường thì mắt cá chân đã bị nắm chặt lấy.

"Đi đâu?" Tạ Tri trở nên ngang ngược, gã vậy mà lại kéo mạnh Thân Giác trở lại giường.

Ánh mắt của Thân Giác nhìn Tạ Tri gần như là có thể giết chết một người, đây là lần đầu tiên cậu dễ dàng bị người khác khiến cho giận dữ như thế này, khi phát hiện chuyện này, Thân Giác nhắm mắt mình lại, sau khi mở mắt ra thì cậu quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Tạ Tri. Dù sao thì hiện tại cậu cũng không thể đánh thắng Tạ Tri được, nếu trong khoảng thời gian ngắn này đối phương không có ý định giết cậu, vậy cậu cứ dưỡng tốt thương thế của chính mình đi đã, sau khi hồi phục thì lại tìm cách rời đi.

Tạ Tri thấy Thân Giác quay mặt sang một bên thì hàng mi dày thoáng híp lại, gã nhìn xuống mắt cá chân trong tay mình một lúc, khẽ véo lấy hai cái rồi mới buông tay ra. Nhưng vừa buông tay, gã lúc này lại cúi người xuống, tiến sát lại gần khuôn mặt của Thân Giác, "Sơ Nghiên thích điểm nào ở ngươi chứ?"

Tạ Tri thật sự không cách nào hiểu nổi. Rõ ràng gã và Lâm Sơ Nghiên lớn lên cùng nhau, cuối cùng tình cảm giữa hai người lại bị một con quỷ phá hoại hoàn toàn, mà thời gian Lâm Sơ Nghiên quen biết tên quỷ này tuyệt đối không vượt quá một năm. Dù biết rõ đối phương là quỷ, Lâm Sơ Nghiên vậy mà vẫn có thể cùng đối phương ở bên nhau, thậm chí chỉ vì tên quỷ này mà không tiếc quyết liệt cùng gã.

Tạ Tri không hiểu nổi, luôn muốn biết tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Tên quỷ trước mắt này trừ bỏ diện mạo có chút đẹp đẽ, ngoài ra không còn chỗ nào đáng khen, nhưng ngay cả ưu thế duy nhất là vẻ bề ngoài cũng là do đối phương họa ra, ai mà biết gương mặt này thật sự thuộc về người nào? Có khi là thứ mà tên quỷ này trộm lấy của người khác cũng nên.

Còn không phải muốn thì cứ chọn một cái sao....

Ánh mắt Tạ Tri khó hiểu mà trầm xuống, gã bất động thanh sắc dùng ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới người Thân Giác. Thân Giác cũng không phát hiện ra động tác nhỏ này của Tạ Tri, cậu căn bản chẳng muốn nhìn thấy Tạ Tri chút nào, cuối cùng, cằm bị nắm chặt, khuôn mặt bị xoay mạnh qua, lúc này cậu chỉ đành đối diện với ánh mắt của đối phương.

"Ngươi từng nói, một khi tấm da này của ngươi bị thương liền không có cách nào chữa trị được, vậy nếu ngươi lại không thành thật mà trả lời ta." Bàn tay đang nắm lấy cằm Thân Giác của Tạ Tri thoáng nhích lên phía trên một tấc, "Thì ta chỉ đành hủy hoại đi tấm da này của ngươi thôi."

Tất cả sự kiên nhẫn và thương yêu của Tạ Tri đều chỉ dành cho Lâm Sơ Nghiên, còn với Thân Giác, từ trước đến nay gã vẫn luôn thô bạo. Thân Giác lạnh lùng nhìn người trước mắt, chậm rãi phun ra một câu, "Hắn thích ta lúc ở bên dưới hắn."

Những lời này của Thân Giác chính là đang cố ý khiêu khích đối phương.

Tạ Tri nghe thấy những lời này thì quả nhiên liền sửng sờ, sau đó ánh mắt gã nhanh chóng lộ ra sự tức giận. Lần này, gã trực tiếp dùng tay bóp chặt lấy cổ Thân Giác, bàn tay dùng sức như đang muốn vặn gãy cần cổ Thân Giác, "Ngươi cố ý."

Cổ bị siết chặt, đau đến mức bàn tay đặt cạnh bên hông Thân Giác không khỏi trở qua mà nắm lấy đệm giường bên dưới. Cứ cho là cậu tùy hứng đi, nhưng trong thời khắc này, cậu không muốn trở thành bên yếu thế. Thân Giác cố ý cười lên một tiếng, thong thả ung dung mà nói, "Tại sao ta phải cố ý? Sơ Nghiên thích ta khi..." Nửa câu sau, cậu bắt lấy cổ áo của Tạ Tri, túm người cúi thấp xuống, nói ra từng câu từng chữ ngay bên tai của Tạ Tri.

Tạ Tri nghe được câu kia, ánh mắt nhìn về phía Thân Giác chứa đầy hận thù xen lẫn giận dữ, còn ánh mắt Thân Giác khi nhìn gã lại là sự chế nhạo, thậm chí nụ cười nơi khóe môi lại càng thêm sâu. Dù cho cơ thể cậu đang đau đớn, cậu vẫn tiếp tục kích thích Tạ Tri, "Nếu Tạ thiếu gia không tin thì có thể tự mình trải nghiệm nếu không ngại nha. Ta thấy gương mặt này của Tạ thiếu gia cũng không tồi chút nào, không thể để lãng phí như này được. Ta có thể chỉ giáo Tạ thiếu gia vài chiêu, Sơ Nghiên hắn thích nhất những trò này..."

Lời còn chưa dứt, đôi môi cậu đã bị gã bịt kín.

Tạ Tri dùng tay che kín môi Thân Giác, gã không muốn Thân Giác thốt ra thêm một từ nào nữa. Đôi môi kia thì chặn được, nhưng vẫn còn lại ánh mắt và nụ cười trên khuôn mặt cậu. Gã buồn bực, cuối cùng trở tay xé một mảnh vải dài từ màn giường, dùng nó trói chặt lại đôi môi kia của Thân Giác, sau lại lật người cậu lại, buộc Thân Giác phải nằm úp sấp mặt xuống.

"Đồ đê tiện." Tạ Tri cắn răng mắng, "Ngươi chính là một tên đê tiện, không biết xấu hổ!"

Tuy Thân Giác không lên tiếng được, nhưng Tạ Tri vẫn có thể cảm nhận được chấn động từ lồng ngực cậu.

Gia hỏa này vậy mà dám cười nhạo gã!

Tạ Tri nhéo lấy ấn đường của mình, gỡ xuống chuỗi Phật châu đang được đeo trên tay mình xuống, gã thử niệm kinh, nhưng chỉ niệm được vài câu thì gã đã không thể niệm tiếp được nữa mà trực tiếp ném chuỗi Phật châu trong tay xuống mặt đất.

Hạt châu rơi đầy đất, viên nảy ra xa nhất vẫn còn đang lăn, gần như là muốn lăn ra đến tận cửa ra vào. Thân Giác nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, cậu nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào viên Phật châu kia. Lúc còn chưa nhìn được viên Phật châu kia lăn đến nơi nào, cậu lại bị lật lên.

Cặp mắt phượng trên đầu đã nóng đến cùng cực, bên trong như đang có một ngọn lửa hừng hực, phảng phất như có thể thiêu đốt cả vạn vật.

"Ngươi thích những chuyện đó đúng không? Được, vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi." Tạ Tri cúi đầu, đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở, "Ta muốn cho Sơ Nghiên thấy được ngươi là tên hạ tiện như thế nào, là thứ đê tiện đến mức bất kỳ ai cũng có thể chạm vào. Chỉ là một thứ dơ bẩn sống nhờ việc thải bổ dương khí của nam nhân như ngươi, một con quỷ lại có thể hạ tiện như vậy, giờ ta thấy ngươi cũng khá đáng thương rồi đấy."

Hai chữ "đáng thương" kia, là gã dán môi bên tai Thân Giác mà nói.

.......

Hôm sau, Tạ Tri vắng mặt buổi công khóa sáng sớm. Hiện tại gã đã quy y, thậm chí còn có một sư huynh dẫn dắt gã tu hành. Sư huynh nọ pháp danh Giác Chân, Giác Chân thấy mặt trời đã lên cao nhưng Tạ Tri vẫn chưa đến thì liền đi đến sân viện của Tạ Tri. Hắn ta gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa.

Lúc Giác Chân nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Tri thì không nhịn được mà nhíu mày, "Sư đệ, dù có đang ở trong phòng của mình thì cũng nên xiêm y chỉnh tề mới đúng, ngàn vạn lần không được để y phục bất chính như vậy."

Trên gương mặt yêu diễm mỹ lệ kia của Tạ Tri hiện ra một tia khinh thường, gã túm lại áo choàng trên người, lúc bước ra khỏi cửa phòng, gã cũng đồng thời trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: "Huynh đến đây làm gì?"

Giác Chân thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Nói thật thì vị Tạ thiếu gia này thật sự không hợp để làm hòa thượng chút nào, gã làm gì có bộ dáng của một hòa thượng chứ. Nhưng sư phụ nói Tạ Tri vốn nên quy y cửa Phật, vốn trước đó Tạ Tri một mực không chịu, nhưng không biết như thế nào mà tháng trước gã lại đột nhiên đồng ý.

Lúc đồng ý cũng là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Thiên Phật Tự bọn họ mỗi ngày đều có khách lên núi hành hương, những khách hành hương kia sau khi nhìn thấy Tạ Tri trên núi, tất cả đều yêu cầu muốn Tạ Tri đến giải quẻ xăm cho họ. Tạ Tri vừa quy y cửa Phật, còn chưa đầy một tháng, làm sao có thể giải thích được thiên văn? Nhưng những khách hành hương kia vẫn khăng khăng muốn Tạ Tri đến, cuối cùng hắn ta chỉ đành đến tìm Tạ Tri để thương lượng.

Tạ Tri đồng ý, nhưng mỗi ngày chỉ đồng ý giải năm quẻ mà thôi. Vì năm quẻ này mà khách hành hương bắt đầu đến đây càng ngày càng sớm, thậm chí có khi trời còn chưa sáng là đã có người đến. Sau buổi công khóa sáng sớm, Tạ Tri sẽ mất thêm vài canh giờ để xem quẻ, nếu Tạ Tri không đến thì không biết những khách hành hương kia còn muốn ở lại nơi này đến lúc nào nữa.

"Sư đệ, tại sao hôm nay đệ không đến lớp công khóa buổi sáng? Sư phụ nói..." Giác Chân còn chưa nói xong thì lời đã bị Tạ Tri cắt đứt.

Tạ Tri rũ môi, không kiên nhẫn mà nói: "Nếu huynh đến chỉ để nói về chuyện này thì ta vào ngủ tiếp đây."

"Đừng mà." Trên mặt Giác Chân lộ ra thần sắc khó xử, "Sư đệ, đệ cũng biết đó, hiện tại có rất nhiều khách hành hương đến Thiên Phật Tự là vì ngưỡng mộ tài giải quẻ xăm uyên thâm của sư đệ, nếu hôm nay sư đệ không đến thì chỉ sợ những khách hành hương kia sẽ không chịu rời đi."

Tạ Tri nghe hắn ta nói vậy thì thoáng nhíu mi, lát sau mới nói: "Ta đã biết, một lát nữa ta sẽ qua đó."

"Vậy sự đệ nhanh lên nhé." Giác Chân vừa dứt lời thì cánh cửa trước mắt hắn ta liền đóng chặt. Bất quá, điều khiến Giác Chân thoáng kinh ngạc chính là, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy tiếng đóng cửa của Tạ Tri khẽ khàng đến vậy.

Vốn hắn ta còn sợ Tạ Tri đóng sầm cửa với mình.

Thật kỳ lạ.

Giác Chân quay đầu, nhịn không được mà nghĩ, chẳng lẽ việc niệm kinh suốt một tháng qua cuối cùng cũng khiến cho Tạ Tri cải tà quy chính?

......

Trong phòng, Tạ Tri lại đi đến bên tủ quần áo một lần nữa, cầm lấy một chiếc tăng bào sạch sẽ mà thay vào. Sau khi thay xong, đầu tiên là gã đứng tại chỗ một lúc lâu, sau mới quay người đi đến bên mép giường.

Chiếc chăn trên giường bị cuộn lại thành một đoàn, nhưng tấm chăn vẫn không thể che khuất hoàn toàn người nằm trên giường. Một bên cẳng chân cậu lộ ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời gần như là trắng đến chói mắt. Bên trên mắt cá chân nơi đó có một chuỗi hắc linh với hoa văn phức tạp, bên trên chuỗi hắc linh kia lại là một đoạn dây xích nối giữa người và giường.

Tạ Tri nhìn chằm chằm vào đoạn xích vàng kia, gã nhìn một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào mà chỉ xoay người, trực tiếp rời đi. Nhưng khi chuẩn bị rời khỏi, gã không quên dán phù lên cửa ra vào.

Chờ đến khi gã quay lại thì đã là giữa trưa.

Tạ Tri mang theo một hộp cơm tiến vào. Lần này, khi gã về đến nơi, đầu tiên là nhìn qua phía giường bên kia, thấy người nọ vẫn giữ nguyên một tư thế như lúc sáng thì không khỏi nhăn mi lại. Gã đặt hộp cơm lên bàn, mũi chân hướng qua phía giường ngủ, sau một lúc do dự, cuối cùng gã vẫn ngồi xuống cạnh bàn.

Gã mặc kệ, im lặng mà ăn bữa chay của mình, thường ngày Tạ Tri vẫn luôn ăn rất nhiều, luôn ăn hết toàn bộ thức ăn đem về. Nhưng lúc này, gã đã ăn được nửa canh giờ nhưng cũng chỉ ăn đâu đó phân nửa mà thôi.

Tạ Tri đột nhiên buông đũa xuống, cho rằng vì hôm nay đổi một trù sư* mới, cho nên gã mới không ăn hết được. Gã không dùng thiện nữa, ngồi bên cạnh bàn chậm rãi uống nước, chờ đến khi uống vào bụng liên tục vài chén nước xong thì gã mới đứng dậy đi đến bên giường.

*Trù sư: Đầu bếp.

Tạ Tri dừng nơi mép giường, ngữ khí không nóng không lạnh nhưng lời nói lại cực kỳ trào phúng, "Còn ngủ nữa à? Đã ngủ nhiều canh giờ như vậy rồi, ngươi còn là quỷ đấy chứ? Ta còn tưởng đâu trên giường là một con heo nào đó đấy?"

Lời này rơi xuống nhưng lại không người trả lời.

Gã cho rằng Thân Giác không muốn trả lời mình, dù sao thường ngày Thân Giác cũng không muốn nói chuyện với gã, vì vậy gã trực tiếp xốc chăn lên, muốn ép đối phương trả lời. Nhưng vừa mở chăn ra, sắc mặt Tạ Tri nhanh chóng thay đổi.

Gã lập tức cúi người xuống, dùng vài phần lực mà vỗ vỗ gương mặt Thân Giác, "Này, tỉnh dậy!"

Thân Giác không có chút phản ứng nào, thậm chí bị Tạ Tri vỗ đến lệch mặt qua một bên cũng vậy. Khuôn mặt cậu lúc này trắng bệch, nhưng đôi môi lại đỏ bừng đến quái dị, thoạt nhìn như một thi thể xinh đẹp vừa chết vậy. Tạ Tri chạm vào khuôn mặt Thân Giác, lúc này mới phát hiện cơ thể Thân Giác nóng bừng, người bình thường không thể nóng đến mức này được.

Ánh mắt của Tạ Tri càng thêm phức tạp, khi nhận thức được không thể đánh thức được Thân Giác thì gã tự hỏi.

"Không phải sống nhờ vào việc thải bổ dương khí à? Tại sao lại..."

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Để các đại gia đợi lâu rồi, xem xong thì ngủ sớm nhé.