Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 281: Xử lý mỹ nhân (24)



Wp: D301203

Chương 281: Xử lý mỹ nhân (24) (đã beta)

Thân Giác không hiểu Tạ Tri đang phát điên cái gì, chỉ thấy đối phương dùng vẻ mặt cổ quái mà nhìn cậu, trong lòng cảm thấy thật phiền, dứt khoát nhắm mắt mình lại. Phù chú kia đã tạo thành thương tổn nặng nề, vượt quá mức độ mà cậu đã nghĩ, chỉ sợ không thể nào lành lại trong một sớm một chiều được. Tạ Tri khác với Lâm Sơ Nghiên, tính cách gã thô bạo, nơi này lại là Thiên Phật Tự, Tạ Tri muốn đánh cậu đến hồn phi phách tán thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cậu không thể ở bên cạnh Tạ Tri như vậy được, nhưng hiện tại cậu lại không còn đường nào nữa.

Lúc Thân Giác nhắm mắt lại, Tạ Tri cắn một miếng lên màn thầu đang cầm trong tay. Gã vừa cắn màn thầu vừa nhìn chằm chằm vào Thân Giác, khi ăn được một nửa thì ngồi xuống bên mép giường, kéo lấy làn tóc dài của Thân Giác, cưỡng chế người kia ngẩng đầu lên, "Vết thương trên mặt ngươi là như thế nào mà có?"

Không còn thuật che mắt, miệng vết thương lại một lần nữa xuất hiện. Tạ Tri nhớ rõ, trên mặt đối phương vào một tháng trước đã có đường vết thương này, lúc đó gã còn bôi thuốc cho cậu. Nghĩ đến chuyện bôi thuốc, Tạ Tri thoáng khựng người lại, lần đó gã không chỉ bôi thuốc mỗi một chỗ.

Ai mà ngờ được Tạ Tri gã lại ngủ với một con quỷ cả ngày, lại không chỉ ngủ một lần rồi thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Tri đột nhiên trầm xuống. Nếu những lần trước tên quỷ này biến thành dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên rồi ân ái cùng gã, tại sao những lần đó đối phương lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, còn những lần sau này lại là liều mạng giãy giụa, thậm chí còn cắn gã?

Thân Giác cau mày muốn đẩy tay Tạ Tri đang kéo tóc mình ra, nhưng cậu chẳng những không đẩy ra được mà tay còn bị đối phương khống chế.

"Nói chuyện!" Ngữ khí của Tạ Tri cực kỳ ác liệt.

Thân Giác rơi vào tay gã, hiện tại chỉ có thể tạm thời nghe lời gã mà thôi.

"Bị mảnh vỡ của tách trà quệt phải." Thân Giác nhỏ giọng nói, vì cảm thấy quá nhục nhã, cậu căn bản không muốn nhìn thấy Tạ Tri.

Nhưng khi Tạ Tri thấy Thân Giác không muốn nhìn vào mắt mình thì tựa hồ có chút tức giận, gã buông tóc Thân Giác ra, ngược lại bóp lấy cằm Thân Giác, buộc đối phương phải ngẩng đầu lên nhìn gã, "Nhìn ta mà trả lời. Bị mảnh sành cắt phải? Một con quỷ như ngươi sao có thể bị một mảnh vỡ nhỏ làm cho bị thương được? Miệng vết thương lại còn lâu như vậy mà vẫn chưa lành lại?" Gã nhìn kỹ vào vết thương trên khuôn mặt Thân Giác, vết thương này tuy không đến mức quá rõ ràng, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy được miệng vết thương như chỉ mới vừa bị cắt ra vậy, điều khiến ngươi khác thấy kỳ lại chính là bên trong miệng vết thương có thể thấy được thịt mà lại không có chút máu nào.

Thân Giác nghe được lời này nhưng lại không nói gì. Những kiếp trước, khi Tạ Tri biết được cậu là quỷ họa bì liền cảm thấy ghê tởm, dù cho cậu có nguyện ý làm thế thân cho Lâm Sơ Nghiên để cứu Lâm Sơ Nghiên một mạng thì Tạ Tri vẫn muốn khiến cậu hồn phi phách tán.

Bàn tay đang bóp lấy cằm cậu lại càng tăng thêm sức lực, Thân Giác gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt mình vang lên.

"Nếu ngươi tiếp tục giả câm thì ta sẽ nhét phù vào miệng ngươi đấy." Tạ Tri lạnh lùng nói.

Thân Giác cắn răng, chỉ có thể trả lời: "Ta là quỷ họa bì, lấy da để vẽ, một khi tấm da này bị thương thì dù cho vết thương có nhỏ như thế nào thì cũng không thể chữa trị được."

Lời này cũng là đáp án cho việc tại sao cậu có thể biến thành dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên.

Tạ Tri nghe thấy Thân Giác là quỷ họa bì thì lập tức buông lỏng tay ra, sự chán ghét trong ánh mắt càng nhiều thêm, "Quỷ họa bì? Vậy da trên người ngươi là lấy từ đâu? Gương mặt này là của ai?"

"Là da của bản thân ta và mặt của ta." Thân Giác nói xong liền quay mặt qua một bên, cậu không muốn nhìn Tạ Tri dù chỉ là một chút. Cậu biết Tạ Tri ngại cậu dơ bẩn, nếu đã ngại thì cứ ngại đi.

Tạ Tri nghe được những lời này thì cả nửa ngày sau cũng không nói gì, chờ đến khi gã hỏi đến những vấn đề khác, Thân Giác nhất định không chịu mở miệng thêm lần nào nữa, dù cho Tạ Tri có lấy tấm phù trên cửa xuống đưa đến trước mặt Thân Giác, muốn uy hiếp cậu rằng sẽ nhét vào miệng cậu, thậm chí gã còn mạnh mẽ cạy miệng Thân Giác ra.

Nhưng Thân Giác vẫn không nói gì cả, đôi mắt tựa như hàn băng kia của cậu chứa đầy sự hận thù với Tạ Tri.

Tạ Tri vừa nhìn đã hiểu được ý tứ trong mắt Thân Giác, gã không khỏi nghĩ đến thời gian trước kia, lúc gã lần đầu làm chuyện đó với cậu. Lúc đó gã cho rằng cậu là Lâm Sơ Nghiên nhưng hóa ra lại không phải, còn tên quỷ trước mắt gã lúc này chỉ là một con quỷ họa bì hận gã. Lúc đó, không biết là tên quỷ họa bì này có giả vờ hay không mà chỉ nhìn gã bằng cặp mắt ngây thơ của mình, ngay cả hôn cũng không biết. Nếu gã hôn quá lâu thì đối phương cũng chỉ biết cẩn thận tránh né, ngay cả dùng sức cũng không dám.

Nhưng hiện tại, ánh mắt cậu khi nhìn gã như đang muốn xé xác mà nhai nuốt gã vào bụng.

Tạ Tri thu tay lại, vừa mới thu tay về thì gã liền thấy Thân Giác trốn qua mép giường bên kia, vẻ mặt đầy cảnh giác mà nhìn gã. Tạ Tri chợt cảm thấy không còn chút thú vị nào, cho nên cũng không nói chuyện với Thân Giác nữa, chỉ gỡ chuỗi Phật châu trên tay xuống, ngồi nơi mép giường bắt đầu niệm kinh.

Giọng gã trầm thấp, âm thanh lúc niệm kinh không nhanh cũng không chậm, đoạn kinh gã niệm chẳng những không dùng để trừ tà mà còn có chút hỗ trợ giấc ngủ. Thân Giác nhìn chằm chằm vào Tạ Tri một lúc, nhìn một hồi, cuối cùng lại vì mệt mỏi mà ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh tại, cậu phát hiện bên ngoài trời đã tối.

Trong phòng thắp một ngọn nến, cũng chẳng biết là Tạ Tri đã đi đâu. Thân Giác thấy trong phòng không có ai thì cố gắng chống người ngồi dậy. Dây xích cũng không ngắn, nhưng cậu không đi đến cửa được. Thân Giác lung lay mà đi một vòng trong phòng, phát hiện trong phòng có một chiếc tủ quần áo thì lập tức đi qua, lúc đó, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.

Tạ Tri đã trở lại, gã nhìn thấy Thân Giác đứng trước tủ quần áo thì hàng mi thoáng nhăn lại. Gã không nói gì, chỉ đóng cửa phòng mình lại trước. Thân Giác thấy Tạ Tri trở về thì đóng cửa tủ lại, nhưng chưa kịp quay về giường thì cậu đã bị Tạ Tri chặn đường.

"Ngươi đang tìm cái gì?" Gã nghiêng người lại gần Thân Giác, Thân Giác căn bản không trả lời, lúc cậu đang muốn đi vòng qua, tay gã nhấc lên, dứt khoát ấn người lên tủ quần áo, "Lại giả câm?"

Thân Giác liếc mắt nhìn Tạ Tri một cái rồi lại chuyển mặt qua hướng khác.

Cậu thật sự không muốn nói chuyện với Tạ Tri dù chỉ một chút, nhưng làm sao để cậu có thể rời đi đây? Nếu Lâm Sơ Nghiên quay về rồi phát hiện cậu không còn ở đó, cậu cũng không biết Lâm Sơ Nghiên sẽ như thế nào nữa.

Cầu xin Tạ Tri thả cậu ra? Khả năng không lớn lắm, Tạ Tri không giết cậu đã là tốt lắm rồi.

Giết chết Tạ Tri?

Nghĩ đến đây, Thân Giác nhịn không được lại liếc mắt nhìn Tạ Tri thêm một cái. Tạ Tri phát hiện Thân Giác nhìn mình thì hàng mi dài thoáng nhấc lên, cặp mắt phượng kia không cười nhưng lại chứa tam quang lưu chuyển*. Không thể không nói, khuôn mặt Tạ Tri thật sự quá mức tinh xảo, sự tinh xảo kia mang theo vài phần yêu khí, rất hợp với khuôn mặt đầy diễm lệ này của gã, có điều nó sẽ khiến cho người khác cảm thấy gã là một yêu tăng không được đứng đắn cho lắm.

*Tam quang lưu chuyển: Tam quang chỉ mặt trời, mặt trăng, các vì sao. Đại loại câu này có nghĩa là sự chuyển động của mặt trời, mặt trăng và các vì sao; có thể dùng để miêu tả vẻ đẹp của vũ trụ. Có thể hiểu là ánh mắt của nhóc Tạ này đẹp như sao trời chuyển động :v

Mấy kiếp trước Tạ Tri không cạo trọc như thế này, nhưng dù cho kiếp này Tạ Tri có cạo trọc đầu thì Thân Giác vẫn cảm thấy đối phương không hề giống hòa thượng chút nào, hơn nữa Tạ Tri gọi những hòa thượng khác một câu con lừa trọc, hai câu con lừa trọc.

Giết hòa thượng, đây chính là đại nghiệt, trên công đức của cậu sẽ bị đánh một bút lớn, lúc đó chỉ sợ quỷ sai sẽ tìm ra cậu. Nhưng Tạ Tri như vậy cũng được tính là hòa thượng ư? Dù sao thì hôm qua cậu còn tận mắt chứng kiến lúc Tạ Tri đang làm chuyện kia.

Không phải làm hòa tượng thì phải nên thanh tâm quả dục sao?

Thân Giác cân nhắc lợi và hại khi ra tay giết Tạ Tri, còn Tạ Tri, khi phát hiện Thân Giác liếc nhìn mình rồi quay đi, sau lại nhìn thêm một cái rồi lại quay đi, gã bắt đầu mất kiên nhẫn. Gã tiến về phía trước một bước, lúc này, khoảng cách giữa người và quỷ đã thu hẹp lại một khoảng lớn.

"Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?" Giọng điệu của Tạ Tri rất không tốt.

Thân Giác trầm mặc một lúc mới nói: "Ta muốn thay y phục."

Tạ Tri nghe vậy thì thoáng khựng lại, sau đó gã kéo mạnh Thân Giác ra, tự mình tìm trong tủ quần áo một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc tăng bào mà bản thân chưa từng mặc đưa cho Thân Giác, "Thay đi, nơi này của ta chỉ có tăng bào mà thôi, cái này là cái mới, ta chưa từng mặc qua."

Thân Giác nhận lấy y phục, cậu nhìn quanh một vòng, đang muốn xem thử nên thay quần áo ở đâu. Tạ Tri bên này, khi thấy Thân Giác nhận lấy quần áo nhưng một câu đa tạ cũng không nói thì chân mày thoáng nhíu lại, ngữ khí khi nói chuyện với Thân Giác cũng kém đi, "Không phải ngươi muốn thay y phục sao? Thay đi, nếu ngươi không thay thì ta sẽ coi như ngươi đang muốn dùng tà thuật gì đó lên tủ quần áo của ta rồi hại chết ta đấy nhé."

"Vậy ngươi có thể ra ngoài một lát được không?" Thân Giác thấp giọng nói.

Môi đỏ của Tạ Tri khẽ câu lên, nụ cười trên mặt đầy dụ hoặc, nhưng lời thốt ra lại cực kì gợi đòn, "Không được."

Hiện tại Thân Giác không thể dùng thuật ẩn thân được, khi nghe thấy Tạ Tri nói vậy thì trong lòng cậu cũng nổi lửa. Cậu không thèm để ý đến Tạ Tri nữa mà trực tiếp đi đến bên mép giường, nhanh chóng thay y phục. Dù sao thì Tạ Tri cũng ngại thân thể dơ bẩn này của cậu mà.

Cậu đưa lưng về phía Tạ Tri mà thay y phục, cậu cũng không quan tâm đối phương có nhìn thấy gì hay không. Nhưng vừa thay xong thì nghe thấy giọng nói của Tạ Tri truyền đến từ đằng sau, "Không tắm rửa gì mà chỉ thay y phục, dơ muốn chết."

Động tác thắt đai lưng của cậu chợt khựng lại, thật ra quỷ sẽ không bị bụi bẩn của nhân gian bám vào người, cho dù có tiết ra mồ hôi thì cũng nhanh chóng biến mất, nhưng cậu vẫn luôn thích sạch sẽ cho nên mới tắm gội mỗi ngày. Hiện tại, bị Tạ Tri châm chọc như vậy, Thân Giác càng thêm tức giận, cậu xoay người nói: "Vậy phiền ngươi chuẩn bị một thùng nước cho ta nhé."

Một nén nhang sau, Thân Giác thật sự ngâm trong thùng nước. Trong phòng không có bình phong, y phục được đặt trên ghế ngay bên cạnh. Thân Giác tắm xong, trước khi đứng lên mặc y phục vào thì lại nhịn không được mà nhìn về phía Tạ Tri đang ngồi trước án thư.

Tạ Tri đưa lưng về phía cậu, hình như là đang ngồi đọc sách.

Thấy Tạ Tri đưa lưng về phía mình thì Thân Giác mới xoay người lại, to gan lớn mật mà thay y phục ngay tại chỗ. Chờ đến khi mặc vào xong, Tạ Tri vẫn còn đang ngồi quay lưng về phía cậu mà đọc sách. Thân Giác suy nghĩ một chút, quay trở lại giường. Có dây xích dưới chân nên lúc cậu đi qua đi lại, mắt xích và lục lạc va chạm, vang lên từng đợt âm thanh nhẹ nhàng.

Cửa ra vào của căn phòng này có dán phù, lại không chỉ một tấm, Tạ Tri có bao nhiêu phù đều đem dán lên hết cả. Thân Giác thấy gã dán nhiều phù như vậy liền biết bản thân không thể rời khỏi nơi này trong một khoảng thời gian ngắn được, nếu đã vậy thì vẫn nên hòa hoãn với Tạ Tri, nhanh chóng chữa thương trên người thì hơn.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Thân Giác thấy Tạ Tri chưa có ý định ngủ, tất nhiên cậu cũng không muốn để bản thân thiệt thòi, chưa kể thân thể này của cậu đúng là rất mảnh mai, cho nên cậu trực tiếp nằm lên giường, chuẩn bị điều dưỡng thân thể.

Thời gian từ từ trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Thân Giác lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Qua một lúc lâu sau thì mới có tiếng bước chân quay lại, thậm chí còn bước đến bên mép giường, cậu chỉ có thể mở mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tạ Tri đang đứng đó.

Lúc này đã vào đầu thu, trên người Tạ Tri mang theo một cỗ hàn khí, có vẻ như gã vừa tắm qua bằng nước lạnh. Gã rũ mắt nhìn chằm chằm vào Thân Giác, môi đỏ câu lên, "Ngươi ngủ ở đây?"

Câu trả lời của Thân Giác chính là chân trái cậu chợt cử động, chân vừa động, dây xích đang được cột vào chân giường cũng động theo.

Tạ Tri thoáng nhìn theo, gã không nói gì nữa mà trực tiếp cởi bỏ ngoại bào rồi nằm xuống giường. Thân Giác thấy gã nằm xuống thì trong mắt thoáng hiện lên tia ngạc nhiên, sau đó cậu lại nhanh chóng rụt vào bên trong giường. Cũng may là Tạ Tri chỉ ngủ phía bên ngoài giường mà thôi, giữa bọn họ vẫn còn một khoảng trống rất lớn. Nhưng Thân Giác vẫn không muốn nằm chung một chiếc giường với Tạ Tri, cậu thoáng chút do dự, cuối cùng vẫn muốn xuống giường. Nhưng khi cậu vừa mới ngồi dậy muốn đi xuống, chân Tạ Tri liền nâng lên, chặn lại đường đi của cậu.

"Đừng lộn xộn nữa." Tạ Tri chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hiện lên sự không vui, "Ngủ ở đây đi, ta muốn canh chừng ngươi cho kỹ, miễn cho ngươi chạy thoát rồi đi đến chỗ Sơ Nghiên mà thải bổ."

Gã không cho Thân Giác xuống giường.

Thân Giác nghe được những lời này, dù có tức giận cũng không làm gì được. Cuối cùng, cậu rúc mình vào một góc giường, cách Tạ Tri một khoảng rất xa. Thường ngày, Thân Giác vào ban đêm sẽ không mệt, nhưng vì hôm nay cậu bị thương, nằm một lúc thì cậu cũng ngủ mất. Có điều, cậu ngủ chưa được bao lâu thì đột nhiên bừng tỉnh.

Nguyên nhân khiến cậu thức giấc chính là Tạ Tri.

Khuôn mặt của Tạ Tri xuất hiện đối diện cậu, đôi mắt phượng của tên gia hỏa này vẫn còn đang nhắm chặt, nhưng tay lại có thể không nhầm mà nắm lấy tay cậu.

"Tạ Tri!" Tay Thân Giác đột nhiên bị bắt lấy, dưới sự kinh hãi, cậu vừa gọi tên đối phương vừa liều mạng giãy dụa, nhưng cậu không những không giãy ra được mà tay cậu còn bị vặn ra sau lưng, một bàn tay khác của Tạ Tri cực kỳ chính xác mà nâng cằm cậu lên.

"Sơ Nghiên..." Khi Tạ Tri thò mặt qua, Thân Giác nghe thấy hai tiếng mà gã nỉ non nơi cánh môi.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Sơ Nghiên: Màu xanh trên đầu hình như không chỉ là một tông màu mà thôi.