Ngụy Nguyên Khác rất nhanh đã bị kinh động mà đến, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Bỏ d.a.o găm xuống."
Ta lắc đầu: "Ả ta hủy cây hải đường của nương ta, ta muốn ả ta nhận lỗi xin lỗi."
Ngụy Nguyên Khác từng bước tiến lại gần ta: "Chỉ là một cái cây, Lý Xu Nguyệt, ngươi đừng có quá đáng."
"Quá đáng?" Ta cười nhạt, "Xem ra Bệ hạ thật sự đã quên, năm đó Bệ hạ bị cảm lạnh suýt mất mạng, chính là rễ của cây hải đường này đã cứu mạng Bệ hạ đó."
Năm hắn mười lăm tuổi bị một cơn cảm lạnh kỳ lạ, ngay cả ngự y trong cung cũng bó tay.
Nam Tấn tuy bạc đãi hắn, nhưng cũng không thể để hắn chếc thật.
Phụ hoàng bèn chiêu mộ danh y khắp nơi để chữa bệnh cho hắn, nương ta vì muốn ta gây ấn tượng với phụ hoàng, bèn xung phong đi.
Người đào rễ cây hải đường, sắc thuốc cho Ngụy Nguyên Khác uống, lại nấu nước cho hắn tắm.
Lúc đó hắn hôn mê không uống thuốc được, nương ta bảo ta bóp mũi hắn, nói như vậy hắn sẽ tự há miệng.
Ta làm theo, kết quả hắn mở mắt giữa chừng, đè ta xuống giường, há miệng như muốn cắn cổ họng ta.
Nương ta vội kéo hắn ra, giải thích với hắn rằng chúng ta đến để chữa bệnh cho hắn, hắn mới lại hôn mê.
Nương nói: "Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, bệnh thành ra như vậy mà vẫn cảnh giác như thế, trước đây chắc chắn đã chịu không ít khổ sở."
Sau đó hắn khỏi bệnh, nương ta có công nên được phong làm Mỹ nhân, phụ hoàng cuối cùng cũng nhớ ra còn có đứa con gái là ta.
Giờ đây ta mong Ngụy Nguyên Khác đừng ngăn cản ta, nhưng hắn lại nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?"
Hắn trực tiếp ra tay hất văng d.a.o găm của ta, ôm Lý Chiêu Ninh vào lòng, phạt ta cấm túc một tháng.
Đúng lúc này, Thái hậu đến.
10
Thái hậu đến, mang theo nương ta, tứ ca và tro cốt của Nam Hà.
Ta và Lý Chiêu Ninh đều kinh hãi.
Ta kinh ngạc vì Thái hậu rõ ràng đã nói chuyện này không được để Ngụy Nguyên Khác biết, tại sao bà ta còn đường hoàng tìm tới?
Bà ta muốn làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Lý Chiêu Ninh, ả ta đang run rẩy, rõ ràng là đang sợ hãi.
Ta cố gắng trấn tĩnh, quan sát tình hình.
Thái hậu nói tro cốt được tìm thấy trong một cái giếng trấn hồn ở trên núi hoang ngoại ô Thiên Đô thành.
Thảo nào ta không nghe ngóng được chút tin tức nào, thì ra là ở trong giếng trấn hồn.
"Lý Canh Y, đây là mẫu thân của ngươi." Thái hậu đưa cho ta một bình sứ vẽ đầy bùa chú.
Ta run rẩy nhận lấy, ôm chặt trong lòng.
Thái hậu lại đưa một bình khác cho Lý Chiêu Ninh: "Lý Mỹ nhân, đây là phu quân cũ của ngươi, Mục Nam Hà."
Sắc mặt Lý Chiêu Ninh trắng bệch: "Thái hậu, ngài... ngài đây là có ý gì, người... người chếc nợ hết, quan hệ vợ chồng tự nhiên cũng không còn."
Thái hậu cười nói: "Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, nghe nói gia tộc của hắn đều bị xử trảm cả nhà, dù sao cũng từng là thế gia vọng tộc, tro cốt của hắn do ngươi xử lý cũng không sao."
Ta hiểu rồi, Thái hậu không phải đến để nuốt lời, bà ta là đến để thu thập Lý Chiêu Ninh.
Xem ra trong lòng bà ta, Lý Chiêu Ninh mới là mối uy h.i.ế.p lớn nhất.
Phải, công chúa Nam Tấn thà chếc không khuất phục, một công chúa được lòng dân như vậy, nếu sau này muốn làm gì bất lợi cho Bắc Chu, hô một tiếng là trăm người hưởng ứng thì nguy to.
Lý Chiêu Ninh, ngươi tự đào hố chôn mình rồi.
Lý Chiêu Ninh lập tức quỳ xuống trước mặt Ngụy Nguyên Khác: "Bệ hạ, thần thiếp và Mục Nam Hà chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực tế vợ chồng, thần thiếp vẫn còn là thân xử nữ, thần thiếp bây giờ có thể cho người nghiệm thân.
"Thần thiếp cũng là người bị hại, sau khi bọn họ mưu phản thất bại, thần thiếp cũng suýt bị liên lụy."
Nói xong ả ta chỉ thẳng vào ta: "Hơn nữa Mục Nam Hà không thật lòng muốn làm vợ chồng với thần thiếp, hắn chỉ lợi dụng thần thiếp để kết giao với các quan lại trong triều nhằm tấn công Bắc Chu cứu Lý Xu Nguyệt, hắn và Lý Xu Nguyệt cũng có hôn ước, tro cốt có đưa thì cũng phải đưa cho ả ta."
Ngụy Nguyên Khác ngẩng đầu nhìn ta: "Thật sao? Các ngươi cũng từng có hôn ước? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến?"
Ta đáp: "Bởi vì đều là chuyện quá khứ rồi."
Thái hậu vẫn đưa tro cốt của Nam Hà và tứ ca cho ta.
Cuối cùng bà ta liếc nhìn bụng ta, niệm một tiếng "Tội lỗi".