Xu Nguyệt

Chương 6



11



Ngụy Nguyên Khác kéo Lý Chiêu Ninh đi.



Suốt năm năm ròng, cuối cùng ta cũng có thể yên tĩnh ngồi cùng nương, huynh trưởng và người ta thích.



Ta vuốt ve bình sứ nhỏ đựng tro cốt của họ, khẽ nói: "Còn tưởng rằng đường xá xa xôi các người không thể đến thăm ta, thì ra là các người không đến được.



"Các người có trách ta bây giờ mới tìm thấy các người không?"



Họ không nói gì, chỉ có cơn gió nhẹ thoảng qua mặt ta, mang theo những giọt nước mắt trên má ta.



Thu Niệm vừa dọn dẹp phòng vừa nói Ngụy Nguyên Khác thật độ lượng, nếu là đàn ông Nam Tấn trước đây, chắc chắn không chấp nhận được việc nữ nhân của mình có quan hệ với nam tử khác.



Đang nói, nội quan bên cạnh Ngụy Nguyên Khác là Triệu Cửu đến, Ngụy Nguyên Khác sai hắn mang tro cốt của tứ ca và Nam Hà đi.



Triệu Cửu nói: "Nương nương, bọn họ là quan lại tiền triều, vẫn nên giao cho triều đình xử lý."



Ta gật đầu: "Triệu công công, có thể cho ta lấy một ít tro cốt của bọn họ không, dù sao cũng là người thân và cố nhân của ta, lễ tết ta còn có thể cúng bái."



Triệu Cửu do dự một lát, rồi cũng đồng ý.



Ta lấy túi gấm đựng tro cốt của họ rồi bỏ vào trong bình tro cốt của nương ta.



Thu Niệm cung kính quỳ lạy trước tro cốt của họ, ta nhìn dáng vẻ của nàng, nghĩ ngợi rồi quyết định không nói cho nàng biết kế hoạch kim thiền thoát xác của mình.



Nàng là người thật thà, không biết diễn kịch, một khi ta "chếc" mà nàng diễn không giống thì phiền phức to.



Ta đưa cho nàng một túi gấm, dặn nàng tháng sau ngày rằm đem treo ở chùa trong cung để cầu phúc.



Nàng không chút nghi ngờ nhận lấy.



Đợi nàng ngủ say, ta lấy thuốc độc Thái hậu đưa uống, rồi ôm hộp tro cốt nằm xuống.



Thuốc độc của Thái hậu gọi là Tương Tư Tử, uống vào sẽ làm tê liệt cơ thể, cho đến khi ngừng thở.



Sẽ không đau đớn, giống như là ngủ vậy.



Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy nương ta đứng dưới hoa hải đường cười vui vẻ, người cởi bỏ cung phục Nam Tấn, thay một bộ nam trang sạch sẽ gọn gàng.



"Xu Nguyệt, nương muốn ra khơi xem thử."



"Nương, mang con đi." Ta chạy về phía người, nhưng không cẩn thận vấp ngã.



Một bàn tay mạnh mẽ đỡ ta dậy, là tứ ca mặt mày lúc nào cũng cau có của ta: "Xu Nguyệt, công chúa phải có dáng vẻ của công chúa, không cho muội ăn cơm sao? Đi đường cũng vấp ngã."



Lại có giọng nói thiếu niên vang lên, là Mục Nam Hà.



Hắn khoác vai tứ ca: "Không ăn cơm và đi đường thì có liên quan gì?"



Tứ ca nói: "Những người ăn xin trong thành muội chưa từng thấy sao? Không ăn cơm sẽ nhũn chân, nhũn chân sẽ vấp ngã."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nam Hà nghĩ ngợi: "Đúng vậy, Tứ điện hạ quả nhiên lo nước lo dân, quan sát tỉ mỉ."



Hai thiếu niên khoác vai nhau đi về phía trước.



Ta cố gắng đưa tay về phía họ: "Mang muội đi, mang muội đi, ca ca, Nam Hà..."



Nhưng họ không đáp lại ta.



Cuối cùng, ta được bế lên, quay đầu nhìn thấy Ngụy Nguyên Khác.



Hắn đánh hạ Ngọc Lâu Quan, hắn che mắt ta, hắn nói: "Sau này chúng ta sẽ an cư ở Nam Tấn, muội sẽ không còn lạnh nữa."



Ta ra sức đẩy hắn ra, ta nói ta không muốn trở về như vậy.



"Công chúa, công chúa..." Rất nhiều giọng nói quen thuộc gọi ta.



Ta đột ngột mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Xuân Dao.



"Công chúa tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi." Xuân Dao vui mừng đến rơi nước mắt.



Xuân Dao, cũng là cung nữ ta cứu được.



12



Ta sống lại, vào ngày thứ bảy sau khi ta "chếc".



Xuân Dao cùng sáu cung nữ khác khẩn trương nhìn ta.



Chúng ta đang ở trong một quán trọ, t.h.i t.h.ể của ta vốn được để ở chùa, các nàng đã phóng hỏa đốt nơi để thi thể.



Xuân Dao đưa bình tro cốt của nương ta cho ta, ta ôm chặt trong lòng.



"Công chúa yên tâm, t.h.i t.h.ể nữ nhân chúng ta tìm được gần như giống hệt công chúa."



"Hơn nữa Thu Niệm liều mạng đi cứu hỏa, khóc cũng rất thương tâm, không ai nghi ngờ."



"Bệ hạ cũng ở đó, may mà lúc đó nhà sập, hắn mới không vào được."



"Đang yên đang lành nhắc đến người không liên quan làm gì?" Xuân Dao ngắt lời họ, bưng cháo đút cho ta.



Ta húp một ngụm đã thấy cổ họng đau rát.



Dù sao cũng là thuốc độc Thái hậu muốn ta chếc, cho dù ta uống thuốc giải trước, vẫn có tổn thương cho cơ thể.



Thuốc giải là do Nam Hà đưa cho ta năm năm trước khi ta đi Bắc Chu hòa thân, hắn nói đó là bí dược của Tây Lăng thành, có thể giải bách độc, nhưng dùng quá liều sẽ rơi vào trạng thái hấp hối.



Lúc đó hắn bảo ta uống, rồi lặng lẽ đưa ta về Tây Lăng thành.



Chúng ta sẽ rời xa mọi tranh chấp, sống hạnh phúc cả đời.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com