Xu Nguyệt

Chương 8



15



Gặp lại Ngụy Nguyên Khác là năm thứ ba chúng ta đến Đông Lưu đảo.



Lúc này chúng ta đã an cư lạc nghiệp ở Đông Lưu đảo, chúng ta mở tiệm vải, cuộc sống coi như ổn định.



Tuy nơi đây phong cảnh hữu tình, sản vật phong phú, nhưng có người thì có tranh chấp, những người ngoại hương như chúng ta cũng cẩn thận sống qua ngày.



Đứa bé trong bụng ta cuối cùng vẫn được sinh ra, Thu Niệm cũng nói giống như đại phu, thai này rốt cuộc không bỏ được.



Đứa bé là con trai, dáng vẻ ban đầu giống ta, càng lớn lại càng giống Ngụy Nguyên Khác.



Ta không hay nhìn hắn, đều là Thu Niệm chăm sóc, Thu Niệm đặt tên cho hắn là Tiểu Phi, nói là ý nghĩa tự do bay lượn.



Hắn có vẻ không thông minh lắm, luôn tự mình chơi một mình, gần đây mới học nói, Thu Niệm nói đây là quý nhân nói chậm.



Ngụy Nguyên Khác đến quá đột ngột.



Lúc đó ta đang nói chuyện với công tử Trương gia, một đại gia trong thành ở tiệm vải, hắn nói hắn thích một cô nương, muốn tặng cho nàng một bộ y phục đẹp, nhờ ta chọn giúp.



Ta đang giới thiệu cho hắn, khóe mắt nhìn thấy Thu Niệm đột nhiên quỳ xuống, Xuân Dao bên cạnh thì sợ hãi lùi lại.



Ngụy Nguyên Khác cứ thế đi vào tiệm vải, một thân áo đen, lạnh lùng nhìn ta.



Ba năm không gặp, dáng vẻ của hắn không thay đổi nhiều, xa cách cao quý, càng giống một đế vương cao cao tại thượng.



Ta không biết hắn vượt biển bằng cách nào, cũng không biết hắn làm sao biết ta ở đây.



Nhưng ta biết, hôm nay có lẽ chính là ngày chếc của mình.



Ngoài cửa là quân lính cầm kiếm đông nghịt, trốn là không thể trốn.



"A nương." Tiểu Phi từ trong phòng đi ra, kéo tay ta, "Vị thúc thúc này là ai?"



Ta theo bản năng muốn che mặt Tiểu Phi, nhưng đã không kịp.



Sắc mặt Ngụy Nguyên Khác khẽ động, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Phi: "Con tên là gì?"



Tiểu Phi nói: "Con tên là Tiểu Phi."



"Tên đầy đủ là gì?"



Tiểu Phi ngẩng đầu hỏi ta: "A nương, tên đầy đủ là gì ạ?"



Ta không nói gì, Thu Niệm lập tức quỳ xuống: "Bẩm bệ hạ, Tiểu Phi vẫn chưa có tên chính thức ạ."



Ngụy Nguyên Khác "ồ" một tiếng: "Là chưa đặt, hay là không muốn đặt?"



Thu Niệm không dám trả lời.



Ngụy Nguyên Khác cười lạnh một tiếng, sai Triệu Cửu bế Tiểu Phi ra ngoài, quân sĩ cũng đưa Thu Niệm và Xuân Dao ra ngoài.



Trong tiệm vải chỉ còn lại hắn và ta, hắn đi một vòng trong tiệm, sau đó lên lầu hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Trước khi hắn đẩy cửa phòng ngủ của ta, ta quỳ xuống: "Mọi chuyện đều là chủ ý của ta, ta mặc người xử trí, chỉ xin tha cho Thu Niệm và Xuân Dao."



Hắn nửa ngồi xổm trước mặt ta, từng chữ từng chữ hỏi ta: "Vậy ta đã làm sai điều gì, mà nàng phải lừa ta?"



Ta ngẩng đầu: "Ngài là người Bắc, ta là người Nam, chúng ta sinh ra đã là sai lầm."



Sai lầm giữa ta và hắn, không phải hắn coi ta là thế thân, cũng không phải ta lừa hắn giả chếc.



Mà là, giữa chúng ta ngăn cách bởi quốc gia, bởi thù hận.



Mặc dù tất cả những điều này không phải do chúng ta gây ra, nhưng chúng ta lại trở thành những người gánh chịu hậu quả.



"Người Bắc? Người Nam?" Hắn đột nhiên kích động, "Nàng đang nói dối, đây căn bản không phải là lý do, độc dược của Thái hậu nàng đã thực sự uống, rốt cuộc vì sao nàng thà chếc cũng phải rời xa ta?"



Nói xong, hắn đánh một chưởng vào cửa, cánh cửa đổ xuống.



Hắn nhìn thấy ba bài vị ta bày trên án.



Của nương ta, của tứ ca, của Nam Hà.



Đây chính là quốc gia, là thù hận.



Ngụy Nguyên Khác sững sờ một lúc, muốn đập bài vị và đài tro cốt của Nam Hà, ta liều mạng giành lại, chúng ta giằng co nhau.



Bài vị của Nam Hà bị hắn đập vỡ, ta cắn mạnh vào hổ khẩu của hắn, dù sao ta cũng sắp chếc, ta không sợ nữa.



Hắn đẩy mạnh ta ra, ta kéo hắn cùng ngã xuống giường, ánh mắt hắn tối sầm lại, đưa tay xé quần áo của ta.



Ngay khi tay hắn chạm vào da thịt ta, ta nói với hắn: "Bởi vì ngài không giống chàng nữa rồi."



Hắn dừng lại: "Nàng nói gì?"



Ta vuốt ve lông mày và mắt hắn: "Chẳng lẽ trước đây không ai nói với ngài, mắt ngài rất giống Mục Nam Hà sao?



"Nhưng sau này xương mày của ngài có thêm một vết sẹo, nên không giống nữa."



Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, trong lòng ta có cảm giác hả hê khi đạt được mục đích.



Tay ta luồn vào trong áo hắn, theo n.g.ự.c hắn xuống bụng rồi xuống dưới...



Giống như khi xưa ta làm yêu phi để lấy lòng hắn.



Ta ghé sát tai hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ muốn làm gì với nô tỳ cũng được, chỉ cần thả Thu Niệm các nàng ấy ra."



Ta đang nói cho hắn biết, mỗi lần ta và hắn thân mật, đều có mục đích.



Hắn nhìn ta chằm chằm, hung bạo, dò xét, nghi ngờ, mờ mịt... cho đến khi hắn đẩy mạnh ta ra, đứng dậy rời đi.



Ta từ từ ngồi dậy trên giường, lau nước mắt trên mặt, chỉnh lại quần áo, đặt bài vị của Nam Hà về chỗ cũ.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com