Ta đồng ý với hắn, nhưng lại quay đầu báo cho phụ thân hắn kế hoạch, nhốt hắn trong phủ.
Tây Lăng thành quá sạch sẽ, đứa trẻ lớn lên ở đó không biết sự đáng sợ của Thiên thành Nam Tấn này.
Viên thuốc đó ta dùng sáp bọc lại, luôn mang theo bên người, coi như một niềm an ủi.
Ta nhìn những cô nương mặc áo vải thô này, có người cụt tay, có người mù mắt, có người hủy dung.
Khi chúng ta đến Bắc Chu, tưởng rằng Bắc Chu sẽ đối xử tốt với chúng ta, bởi vì Nam Tấn chưa từng hành hạ cung nữ.
Chúng ta tưởng rằng, mọi người hoặc là làm cung nữ hoặc là ban thưởng cho đại thần làm thiếp.
Cho đến khi tất cả mọi người bị đuổi đến đại doanh Bắc Chu, chúng ta mới biết mình đã chui vào miệng sói.
Mục Nam Hà bảo chúng ta phải sống thật tốt, hắn nói sẽ đến đón chúng ta về nhà.
Không chỉ ta nghe lọt tai, các thiếu nữ cũng nghe lọt tai.
Chúng ta đợi, chúng ta chờ, chúng ta chịu đựng, nhưng không đợi được hắn.
Ta cũng từng hỏi các nàng: "Có hận hắn không? Nếu không phải hắn, có lẽ các nàng không cần phải kiên trì lâu như vậy."
Các nàng cười nói: "Tại sao phải hận một người vì chúng ta mà tan xương nát thịt?"
Ta đã tự tay nhắm mắt cho rất nhiều người trong số họ.
Sau đó Ngụy Nguyên Khác làm hoàng đế, ta lập tức cầu hắn hạ chỉ thả những cung nữ này rời khỏi đại doanh.
Chỉ là người không còn nhiều, đến bây giờ, tính cả Thu Niệm, cũng chỉ có tám người sống sót.
Xuân Dao dẫn một đôi long phượng thai khoảng sáu tuổi đến gặp ta, ta ôm chúng vào lòng, chúng khẽ gọi ta "Cô cô".
Đây là con của tứ ca ta, là do một mưu sĩ dưới trướng hắn liều mạng cứu ra.
Trong khoảng thời gian Ngụy Nguyên Khác đánh hạ Ngọc Lâu Quan, mưu sĩ này đã tìm đến ta, cũng chính lúc đó ta đã lên kế hoạch rời đi.
Ta sờ bụng, ta không biết đứa con không nên có này còn hay không.
13
Ngày hôm sau chúng ta khởi hành đi Ngô Việt, nương ta nói Ngô Việt ra khơi đi về phía đông vài trăm dặm có một hòn đảo tên là Đông Lưu, tuy là lãnh thổ Nam Tấn, nhưng xa xôi hẻo lánh, gần như bị lãng quên.
Ta muốn đưa mọi người đến đó sinh sống.
Chúng ta đến Ngô Việt rồi dừng lại đợi Thu Niệm, nàng thấy nội dung trong túi gấm nhất định sẽ đến tìm chúng ta.
Tuy Bắc Chu đã thống nhất thiên hạ, nhưng Ngô Việt ở phía đông, hiện tại nơi này chưa có nhiều thế lực Bắc Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nương ta đã dạy ta tiếng Ngô Việt, ngày thường ra ngoài mua sắm đều là ta, không ai biết ta đến từ Thiên thành.
Nhưng bụng ta cũng ngày càng lộ, đứa bé này vậy mà vẫn ngoan cường sống sót.
Ta đến tiệm thuốc mua thuốc phá thai, tiệm thuốc lại không bán.
Họ nói chiến tranh liên miên, mười nhà thì chín nhà trống không, quan phủ đã không cho phép phá thai nữa.
"Phu nhân, theo mạch tượng của người bây giờ, cưỡng ép phá thai sợ là sẽ bị băng huyết." Đại phu bắt mạch cho ta nhắc nhở.
Ta lại đi mua hoa quế, hoa quế cũng bị dân đói ăn hết.
Dường như, tất cả đều ngăn cản ta bỏ đứa bé này.
Ta chỉ có thể đợi Thu Niệm đến rồi tính tiếp.
Lại qua mười mấy ngày, Thu Niệm cuối cùng cũng đến.
Nàng khóc nức nở trong lòng ta: "Công chúa, người thật sự còn sống."
Ta an ủi nàng, bảo nàng đừng gọi ta là "Công chúa" nữa, sau này gọi ta là "Tô Tiểu Hợp", đây là cái tên mà nương ta đã từng đặt cho ta.
Nàng khóc một hồi rồi nói: "Công chúa... Tiểu Hợp, may mà người trốn thoát, sau khi người chếc Bệ hạ một giọt nước mắt cũng không rơi, nếu ở lại đó các quan lại trong triều lại bảo hắn giếc người, hắn chắc chắn sẽ không do dự.
"Mọi người đều nói người là giận dỗi Bệ hạ nên mới tự sát.
"Lý Chiêu Ninh vui mừng lắm, ta thật hận không thể đầu độc chếc ả ta, ả ta mới là công chúa hưởng hết vinh hoa phú quý, khổ cực lại để chúng ta chịu.
"Chỉ có Thái hậu nương nương đối với người còn tốt, là bà ấy làm pháp sự cho người và nương của người."
Thái hậu không thích ta, bà ta không phải làm pháp sự cho ta, bà ta là làm cho đứa bé trong bụng ta.
Ta không biết bà ta biết từ khi nào, cũng không quan trọng nữa.
14
Ta bỏ ra rất nhiều tiền thuê thuyền đi Đông Lưu đảo.
Khi thuyền rời cảng, ta quay đầu nhìn mảnh đất rộng lớn này.
Ta tưởng rằng, cảnh suy tàn vội vã, kiếp phù du như một giấc mộng.