Xuân Đường Tẫn

Chương 17



 

18.

Ánh mắt Phó Nghiễn Hành c.hết lặng dán chặt xuống đất, bỗng nhiên hắn bật cười: 

"Thì ra tất cả đều là cái bẫy do các ngươi bày ra? Nực cười thay, ta lại ngây thơ bước vào tròng mà không hề hay biết, còn ngỡ rằng ngươi thật sự đã dẫn binh rời khỏi kinh thành."

Thánh thượng chăm chú nhìn Phó Nghiễn Hành, chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối. 

Chợt nhớ lại năm xưa thiếu niên lang đỗ tam nguyên, từ một tiểu quan thất phẩm được chính mình hết lòng cất nhắc đến địa vị hôm nay. 

Khi ấy Phó Nghiễn Hành thanh liêm, hai bàn tay trắng, cốt cách toát ra phong thái vì nước vì dân vì giang sơn xã tắc khó ai sánh được.

Chẳng thể ngờ rằng, trong đôi mắt sáng ấy, lại giấu giếm dã tâm lớn đến nhường này.

Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên hắn bước chân vào Kim Loan điện, đã thầm ao ước ngai vàng này rồi.

 

"Phó Nghiễn Hành, trẫm đối đãi với ngươi không bạc, vậy mà ngươi lại câu kết Cố Viên Thành, mưu đồ phản nghịch. Nếu không nhờ Thẩm Ngọc Trầm sớm phát giác, âm thầm bày kế, e rằng hôm nay kinh thành đã m.áu chảy thành sông!"

 

Phó Nghiễn Hành quỳ sụp xuống đất, nghe vậy liếc nhìn Thẩm Ngọc Trầm, giọng mang theo .sát khí thấu xương: 

"Thẩm Ngọc Trầm, thì ra ngươi đã sớm biết?"

 

Thẩm Ngọc Trầm đứng bên thánh giá, sắc mặt bình thản: 

"Ngươi tự cho kế hoạch kín kẽ, nhưng lại không biết từ lúc ngươi cùng Cố Viên Thành bí mật bàn mưu, tất cả đã nằm trong tay ta. Ngươi cũng thật khéo, lợi dụng Cố Khanh Từ đưa thư cho Cố Viên Thành, qua lại suốt mấy năm vẫn chưa để lộ dấu vết.” 

“Đáng tiếc, ngươi tính sai một bước  ta chưa từng rời khỏi kinh thành. Từ khi Cố Khanh Từ gả vào Tướng phủ, những bức thư gửi đi đều đã bị thay thế.” 

“Đến giờ phút này, chỉ sợ Cố đại tướng quân vẫn còn đợi tin ngươi nơi biên ải Tây Bắc, mà đâu hay rằng chính nữ nhi ruột thịt của mình đã ch.ết dưới tay ngươi."

 

Phó Nghiễn Hành nghe đến đó, ánh mắt lặng lẽ rơi trên thân thể lạnh lẽo của Cố Khanh Từ bên cạnh, bàn tay siết chặt nắm đất dưới đất, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng cuối cùng chỉ buông thõng, cười lạnh tự giễu.

 

"Ta còn ngỡ lần này có thể nắm được tiên cơ, nào ngờ Tĩnh quốc công lại cao tay hơn một bậc!"

 

Hoàng đế không muốn nghe thêm, phất tay áo: 

"Người đâu, áp giải Phó Nghiễn Hành vào Thiên Lao!"

 

Mấy tên thị vệ lập tức tiến lên, kéo Phó Nghiễn Hành dậy. 

Hắn không phản kháng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía ta:

"Lâm Hàm Nguyệt, ta sẽ đợi nàng. Nếu kiếp này vô duyên, kiếp sau ta nhất định tìm nàng trước!"

Dứt lời, hắn ngửa mặt cười to, mặc kệ thị vệ lôi đi. 

Trong sân lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn t.h.i t.h.ể Cố Khanh Từ nằm trơ trọi giữa vũng m.áu, vô cùng chói mắt.

Hoàng đế lúc này quay sang Thẩm Ngọc Trầm, nói: 

"Việc hôm nay đều nhờ khanh; nếu không nhờ khanh cùng hoàng hậu lấy cái c.h.ế.t khuyên can, lại sớm bày mưu, chỉ e trẫm đã trúng kế Phó Nghiễn Hành và Cố Viên Thành rồi."

 

Thẩm Ngọc Trầm khẽ cúi người, giọng điệu cung kính lạnh nhạt: 

"Thánh thượng quá khen, thần chỉ làm hết bổn phận. Chỉ là Cố đại tướng quân trong tay nắm giữ mười vạn thân binh, lúc này động binh chỉ sợ khó lòng đối phó. Chi bằng tạm để hắn ở lại Tây Bắc, chờ thời cơ. Gia quyến Cố gia đều ở trong kinh, mất đi Phó Nghiễn Hành, cũng không sợ hắn nổi loạn."

 

Hoàng đế nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống người ta, mang theo vài phần dò xét: 

"Đây chính là Lâm tiểu thư đã hỗ trợ chúng ta?"

 

Ta vội bước lên hành lễ: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thần nữ Lâm Hàm Nguyệt, bái kiến thánh thượng."

 

Hoàng đế khẽ cười, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: 

"Không cần đa lễ. Việc của khanh và Ngọc Trầm trẫm đều đã biết. Khổ cho khanh mấy ngày qua. Đợi mọi chuyện qua đi, trẫm và hoàng hậu sẽ chủ hôn cho hai khanh, không để khanh chịu thiệt thòi."

 

Ta vội cúi đầu tạ ân.

 

Hoàng đế thấy thế, chỉ mỉm cười, lại dặn dò Thẩm Ngọc Trầm mấy câu rồi mang theo đoàn người rời đi.

 

Trong sân chỉ còn lại ta và Thẩm Ngọc Trầm.

 

Ta siết chặt ống tay áo, quay đầu đi nơi khác: 

"Nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

 

Thẩm Ngọc Trầm thấy ta mặt lạnh, vội vàng tiến lên nắm lấy tay ta, thấy ta chẳng buồn liếc nhìn, biết ta đã giận. 

Hắn quỳ một chân xuống trước mặt ta, đầu tựa vào đầu gối ta, nhẹ giọng nói:

 

"Ta chưa từng nghĩ hắn dám làm liều như vậy, dám bắt nàng vào Tướng phủ. Những ngày nàng bị nhốt ở đó, lòng ta như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức xông vào đưa nàng ra ngoài.”

“Nhưng nếu lúc đó hành động, tất sẽ khiến Phó Nghiễn Hành sinh nghi, khiến mọi việc đổ bể...”

 

"Kiếp trước, Phó Nghiễn Hành cùng Cố Viên Thành mưu phản, mượn tay người Khiết Đan gây loạn.” 

“Khi ta phát hiện, mọi chuyện đã quá muộn, quân Khiết Đan đã công thành, cấm quân không cản nổi.” 

“Tỉnh dậy lần nữa, ta đã quay về nửa năm trước khi hắn nhậm chức tể tướng, nên mới lập tức ra tay, trước tiên khuyên thánh thượng đón gia quyến Cố gia về kinh, rồi ngấm ngầm tìm kiếm chứng cứ, bày kế dụ hắn lộ mặt.”

 

"Chỉ là không ngờ, hắn lại một lần nữa bước lên vết xe đổ, còn định mượn người Khiết Đan lập tân đế."

 

Ta nhắm mắt, hít sâu một hơi. Những việc Thẩm Ngọc Trầm làm, đều đúng.

 

Chỉ có lừa được tất cả, mới lừa nổi Phó Nghiễn Hành.

 

Ta nhìn về cổng phủ tướng, lờ mờ thấy hình ảnh năm đó mình cùng Tử Dụ bị loạn quân bắt đi, đổi lấy hổ phù.

"Con người hắn vốn dĩ là thế.” 

“Ngay khoảnh khắc hắn ôm chặt hổ phù, để mặc ta cùng Tử Dụ bị loạn quân gi.ết ch.ết, ta đã hiểu, hắn là kẻ thế nào rồi.”

“Ta không biết thuở nhỏ hắn từng trải qua những gì, nhưng cũng rõ, hắn vốn lãnh bạc, tình nghĩa nơi hắn, dù ca ca ta có hao tâm tổn trí thế nào cũng chẳng đổi được."

Người có thể trèo lên đỉnh cao trong thời gian ngắn thế kia, có mấy ai không tàn nhẫn?

Nếu so với Phó Nghiễn Hành, sợ rằng cả đời Lâm Hựu Chi cũng khó mà sánh kịp.

 

Thấy ta bỗng mỉm cười, Thẩm Ngọc Trầm liền ghé tới hỏi: 

"Nàng cười gì vậy?"

 

Ta lắc đầu, thản nhiên nói: 

"Chỉ là cười huynh trưởng ta, một lòng muốn thăng quan, lại ngây ngô tưởng mình học được đôi chút thủ đoạn từ Phó Nghiễn Hành."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com