Ta biết, Phó Nghiễn Hành cũng đã trọng sinh, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với kiếp trước.
Kiếp trước, hắn mưu lược hơn người, dường như thiên hạ không có gì có thể lay động được hắn.
Mà nay, hắn lại trở nên cố chấp đáng sợ.
Năm đó, thiếu niên lang phong quang tuấn tú, cả kinh thành kính ngưỡng, nay đã không còn dấu vết.
Suốt nhiều ngày ta bị giam trong Tướng phủ, mỗi ngày có người đưa cơm nước, không được bước ra khỏi cửa nửa bước.
Mỗi đêm, Phó Nghiễn Hành đều bất chấp sự chống cự của ta, ép ta cùng hắn ngủ chung một giường.
Kiếp trước chưa từng có chuyện này, vậy mà nay hắn nhất định phải ôm lấy ta mới có thể an giấc, thật khiến người ta ghê tởm tột cùng.
Mà lời ta buột miệng nói hôm đó, chuyện mang thai cũng nhanh chóng bị ngự y vạch trần.
Ngự y nói ta khí huyết hư tổn, hoàn toàn không hề có thai.
Biết tin, Phó Nghiễn Hành cười rạng rỡ như chưa từng vui vẻ đến vậy.
Từ đó, mỗi ngày hắn đều mang đến những món đồ trẻ con, trang trí đầy phòng.
Ta ngầm tính toán, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày đại hôn của ta cùng Thẩm Ngọc Trầm.
Thế nhưng ngày trọng đại đã tới, vẫn không thấy bóng dáng chàng đâu.
Kể từ đó, ta chỉ ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn khoảng trời bé nhỏ trong sân.
Kiếp trước ta ở nơi này suốt mười mấy năm cũng chẳng thấy tù túng, vậy mà nay chỉ bị nhốt mấy ngày, đã cảm thấy dài đằng đẵng như cả đời.
Đêm cuối cùng trước khi kinh thành đại loạn, một tiếng thét kinh hoàng xé tan không gian yên tĩnh.
Loạn quân phá vỡ cổng thành, đường phố vang tiếng c.h.é.m gi.ết rợn người.
Ta bàng hoàng nghe tiếng động bên ngoài, ánh mắt không tin nổi mà nhìn Phó Nghiễn Hành.
Người Khiết Đan đã đánh thẳng vào kinh thành rồi sao?
“Nàng chớ lo, ta ra ngoài xem thế nào.”
Phó Nghiễn Hành vẫn điềm nhiên ngồi bên bàn, vẽ xong một bức tiểu họa cho ta rồi mới cầm theo cái hộp nhỏ, đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc đó, cổng lớn Tướng phủ đã bị phá.
Cố Khanh Từ là người đầu tiên bị lôi ra.
Nàng ta gào thét:
"Vị hôn thê của Thẩm Ngọc Trầm đang ở trong phủ này! Tha mạng cho ta, ta dẫn các người đi tìm nàng ta!”
"Thẩm Ngọc Trầm yêu nàng như mạng, chỉ cần bắt được nàng ta, hắn nhất định sẽ xuất hiện!"
Vừa dứt lời, Phó Nghiễn Hành đã dẫn ta ra trước mặt mọi người.
Hắn đảo mắt nhìn đám loạn quân, rút từ trong hộp ra một thẻ hổ phù, giơ cao:
"Hổ phù do Cố đại tướng quân đích thân giao, quân Tây Bắc nghe lệnh!"
Tiếng hô vừa dứt, đám quân Khiết Đan chỉ liếc nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
"Tin mật quả nhiên đúng! Phó đại nhân thực sự tưởng rằng chúng ta hôm nay đột nhập kinh thành là quân Tây Bắc cải trang sao?"
Sắc mặt Phó Nghiễn Hành biến đổi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sao có thể... kiếp trước rõ ràng là..."
Tên cầm đầu cười lạnh:
"Cố Viễn Thành mưu kế đầy mình, ngầm đàm phán với chúng ta, tính mượn tay chúng ta tiêu diệt cấm quân, sau đó ngồi không lên ngôi hoàng đế?”
"Thật đáng tiếc, chúng ta đã sớm nhận được mật lệnh, quân Tây Bắc hiện giờ đã bị giữ chân ở vùng núi hoang Tây Bắc rồi!”
"Giờ trong kinh thành này, đều là quân Khiết Đan thật sự! Hahaha!"
Nghe vậy, Phó Nghiễn Hành lập tức mặt mày trắng bệch, loạng choạng lùi lại hai bước, hổ phù trong tay rơi bịch xuống đất.
“Sao có thể... Không ai biết chuyện này... Ta với Cố tướng quân đã sớm...”
Nghĩ đến điều gì đó, Phó Nghiễn Hành đột nhiên quay đầu nhìn ta.
Cố Khanh Từ thấy vậy, lập tức chỉ vào ta hét:
Cố Khanh Từ thấy vậy, vội chỉ vào tôi hét lớn:
"Tử Chiêm! Chính con tiện nhân này biết chuyện gì đó!”
"Không thì tại sao Thẩm Ngọc Trầm lại hết lần này đến lần khác liều mạng vì ả?!”
"Muốn biết Thẩm Ngọc Trầm ở đâu, cứ bắt lấy ả đi!"
Chỉ là, lời còn chưa dứt, Phó Nghiễn Hành đã rút kiếm, một nhát c.ắt đứt cổ họng nàng ta.
Cố Khanh Từ c.hết trân tại chỗ, m.á.u tươi tuôn ra, đôi mắt trừng lớn không cam tâm.
Phó Nghiễn Hành cầm trường kiếm nhuốm máu, chắn trước mặt ta:
“Nàng yên tâm, lần này, sẽ không ai cướp nàng đi nữa.”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của ta, Phó Nghiễn Hành ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh Khiết Đan:
“Cho dù các ngươi chiếm được kinh thành, bắt giữ hoàng đế, nhưng đất Đại Tấn rộng ngàn dặm, trọng binh trải khắp nơi, các ngươi chiếm được hoàng thành, cũng chỉ là chiếm được một tòa thành. Chờ đại quân các nơi hội tụ về, các ngươi chắc chắn ch.ết không có chỗ chôn!”
Kẻ cầm đầu cười lớn:
“Phó đại nhân còn muốn mặc cả sao?”
Phó Nghiễn Hành lạnh lùng:
“Các ngươi muốn nuốt trọn Đại Tấn, không sợ nghẹn ch.ết sao? Không bằng lập một tân đế không có căn cơ, ngoài mặt Đại Tấn và Khiết Đan hòa hảo, nhưng thực chất vẫn là Khiết Đan khống chế triều đình. Chẳng phải dễ hơn việc các ngươi từng bước đánh chiếm sao?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ.
Chỉ thấy trước mắt ta hoa lên, đã bị người ta bế bổng, kéo ra xa mấy trượng.
Ngẩng đầu, chính là Thẩm Ngọc Trầm mà ta ngày đêm mong ngóng.
Mà trong đám "quân Khiết Đan" xa xa, một thân long bào rực rỡ chậm rãi bước ra, tất cả "quân Khiết Đan" đều quỳ rạp xuống đất.
Thấy Thẩm Ngọc Trầm, Phó Nghiễn Hành cả kinh thất sắc. Khi nhìn thấy người khoác long bào kia, hắn hoàn toàn ngây dại:
“Bệ hạ?!”
Phó Nghiễn Hành như bị sét đánh giữa trời quang, ngơ ngác nhìn quanh.
Chỉ chốc lát, hắn mới bàng hoàng nhận ra: ngoài Cố Khanh Từ bị mình gi.ết, trong sân này hoàn toàn không có thương vong.