Xuân Đường Tẫn

Chương 3



4. 

Ta vốn nghĩ kiếp này không nên cùng Phó Nghiễn Hành có dây dưa gì nữa, dù sao kiếp trước hắn ghi hận ta hại ch.ết Cố Khanh Từ, cùng ta nhiều năm không gặp, cuối cùng m.áu lạnh nhìn ta cùng Tử Dụ ch.ết thảm. 

Vậy mà nay, ta cũng không ngờ lại có ngày cùng hắn sánh vai cùng bước trên phố. 

Ta nén xuống khó chịu, chỉ mong chọn đồ thật nhanh rồi mau chóng rời đi, nào ngờ Phó Nghiễn Hành bỗng quay đầu, giọng mang theo vài phần quan tâm: 

"Nghe nói khi hạ triều nàng đột nhiên ho khan, giờ đã khá hơn chưa?" 

Đó vốn chỉ là cớ ta viện ra để từ chối xuất môn cùng Phó Nghiễn Hành, ai ngờ Lâm Hựu Chi lập tức mời lang trung đến khám, xác nhận không sao, lại vội vàng đẩy ta ra ngoài, như thể sợ ta không đi thì tiền đồ của huynh ấy cũng sẽ tiêu tan vậy.

Buồn cười thay, kiếp trước ta có đau đầu phát sốt, Phó Nghiễn Hành đã từng để tâm liếc mắt lấy một cái hay chưa? 

Nay ta không còn quấn quít hắn nữa, ngược lại hắn lại nhiệt tình, chẳng lẽ mắc chứng cuồng ngược sao? 

Ta nhàn nhạt đáp: "Chuyện nhỏ, không phiền Phó đại nhân lo lắng." 

Thấy ta càng đi càng xa, khoảng cách với hắn cũng dần kéo dài, Phó Nghiễn Hành sao lại không nhận ra sự lãnh đạm kia. 

Chỉ là đến chỗ ngoặt kế tiếp, vai ta chợt bị kéo mạnh, Phó Nghiễn Hành dứt khoát lôi ta vào tiệm vàng. 

Ta nhíu mày, chỉ thấy hắn lập tức buông tay, sắc mặt bình thản: 

"Nếu ta không kéo, chỉ e Lâm tiểu thư sẽ bỏ qua mất. Đây là tiệm vàng lớn nhất kinh thành, chi bằng nàng xem thử có vật nào vừa ý chăng?" 

Phó Nghiễn Hành vừa bước vào, lập tức thu hút vô số ánh nhìn, các tiểu thư danh môn khuê tú nhanh chóng tiến đến hành lễ, ta cũng bị không ít ánh mắt bất thiện dò xét từ đầu đến chân. 

Kiếp trước cảnh tượng như vậy cũng không hiếm, ta rõ ràng chẳng được lợi lộc gì, lại trở thành địch nhân số một của khuê nữ toàn thành. 

Thực sự chịu không nổi, ta tiện tay chỉ đại một món: 

"Cái kia đi, gói lại gửi đến Lâm phủ, cáo từ." 

Đang lúc ta xoay người muốn rời đi, một giọng nữ mềm mại nức nở vang lên: 

"Nhưng... cái đó là ta xem trước..." 

Giọng nói quen thuộc ấy khiến toàn thân ta chấn động. 

Ta chầm chậm quay đầu, quả nhiên thấy Phó Nghiễn Hành cũng ngẩn người. 

Cố Khanh Từ lẽ ra phải ba năm sau mới xuất hiện, giờ đây lại đứng ở bên kia tiệm vàng, ánh mắt si ngốc nhìn Phó Nghiễn Hành.

Sao có thể?! 

Có người lập tức chen vào phụ họa: "Không biết tiểu thư nhà ai mà chẳng hiểu đạo lý, trỏ vào món người khác vừa ý mà đòi lấy." 

Phó Nghiễn Hành phục hồi tinh thần, ánh mắt liếc nhìn Cố Khanh Từ, rồi quay đầu, giọng nói lạnh nhạt: 

"Lâm tiểu thư đổi món khác đi, tiệm vàng này vật phẩm nhiều, cần gì cố chấp một cây trâm?" 

Vốn ta chẳng muốn đến đây, giờ lại thành ta cố tình đòi hỏi? 

Kiếp trước ta nhẫn nhục chịu đựng, kiếp này Phó Nghiễn Hành nghĩ ta còn nhẫn nhịn ư? Hắn coi ta là mèo hen mà bắt nạt sao? 

Chẳng thèm giả vờ nữa, ta thẳng thắn phản bác: 

"Nếu không phải Phó đại nhân nửa đêm say rượu, cùng huynh trưởng ta lộn xộn trong viện, còn nhất quyết bồi tội, ta đâu cần ra khỏi cửa hôm nay? Lại càng không có chuyện tranh đoạt trâm cài với người khác!" 

Lời này tiết lộ bao nhiêu tin tức nóng hổi, lập tức các tiểu thư đang chọn trang sức quanh đó đều vểnh tai lên nghe. 

Phó Nghiễn Hành không ngờ ta lại phơi bày mọi chuyện nơi công cộng thế này, khẽ cau mày: 

"Nàng giận ta cũng được, nhưng chuyện liên quan danh tiếng của Hựu Chi, có gì về phủ hãy nói." 

Ta thấy buồn cười. 

Là lo danh tiếng của huynh trưởng ta, hay sợ Cố Khanh Từ hiểu lầm? 

Quả nhiên, ánh mắt Cố Khanh Từ lướt qua giữa ta và hắn, nước mắt lã chã rơi xuống: 

"Lâm tiểu thư đừng giận... ta... ta nhường cho ngươi..." 

Kiếp trước cô nương yếu đuối này vừa thấy ta ôm con nhỏ, liền tức giận uất ức phát bệnh mà ch.ết. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ ta và Phó Nghiễn Hành còn chưa có gì, tránh để Cố Khanh Từ tự mình tức ch.ết, lại chụp cái nồi này lên đầu ta. 

Ta vội vàng mở lời: 

"Ta và vị tiểu thư đây vốn chẳng quen biết, nào có chuyện tranh giành? Xem ra vị này chắc là cố nhân của Phó đại nhân, vậy Lâm Hàm Nguyệt ta xin cáo từ, không dám làm phiền hai vị." 

Dứt lời, ta lùi nhanh mấy bước, toan rời khỏi chốn thị phi này. 

Nào ngờ vừa xoay người liền va phải thân hình vững chãi, hương lê thoang thoảng xộc vào khoang mũi, khiến ta giật mình. 

Giọng nam trong trẻo trầm thấp vang trên đỉnh đầu: 

"Hôm nay, quả thật náo nhiệt." 

Ta ngẩng đầu, lập tức chạm vào đôi mắt sâu như đầm lạnh kia. 

Nam tử tuấn mỹ như ngọc, môi mỏng khẽ cười, áo bào thêu chín giao long, khí thế bức người. 

Trời ơi, cha ta mới được mấy con, người này đã tới chín con! 

Đầu óc ta trống rỗng. 

Mọi người nghe tiếng đều ngoảnh lại, ngay cả Phó Nghiễn Hành cũng ngẩn ra rồi vội vàng tiến lên hành lễ: 

"Tham kiến Tĩnh Quốc Công!" 

Tĩnh Quốc Công? 

Hắn là Thẩm Ngọc Trầm?! 

Ta nghe vậy lùi thêm mấy bước. 

Lâm Hựu Chi từng không ít lần nhắc đến vị Tĩnh Quốc Công này. 

Năm xưa Tây Nam loạn lạc, các bộ tộc nổi dậy tự lập vương, triều đình bao lần bình định đều thiệt hại nặng nề.

Thẩm Ngọc Trầm thân là đệ đệ ruột hoàng hậu, nguyên là tổng chỉ huy doanh trại ngoại thành. Khi chiến sự căng thẳng, hắn đã chủ động xin đi Tây Nam tham chiến. 

Giữa đường trúng bẫy, Thẩm Ngọc Trầm đơn thân xông ra, còn phóng hỏa đốt trụi núi xác luyện cổ nghìn năm của địch. 

Nghe nói ngọn lửa ấy cháy suốt bảy ngày đêm. 

Qua trấn chiến này, Thẩm Ngọc Trầm suýt ch.ết, nhưng danh tiếng  lại vang dội khắp cả nước. 

Hoàng thượng phong hắn làm Tĩnh Quốc Công. 

Tuy nhiên, khác với những võ tướng khác, thủ đoạn của Thẩm Ngọc Trầm không chỉ áp dụng trên chiến trường, mà nơi triều đình cũng phải ba phần kiêng kỵ hắn. 

Kiếp trước vì chiến sự Tây Bắc hắn và Phó Nghiễn Hành từng đối đầu gay gắt. 

Ta cũng từng xa xa nhìn thấy hắn một lần, chỉ nhớ rõ một điều: nên tránh hắn càng xa càng tốt, bằng không sẽ rước họa sá.t thân.

Nào ngờ, người hôm đó ở giáo phường lại chính là hắn! 

Chỉ là trong phòng hôm ấy tối đen, chắc Thẩm Ngọc Trầm chưa kịp nhận ra ta. 

Nghĩ đến đây, ta vội vàng cúi đầu, rụt người như chim cút, chỉ mong họ mau mau đi khỏi. 

"Quốc công gia bận rộn quốc sự, hôm nay sao còn chưa thay triều phục, đã thong dong nơi này?"

"Gia quyến của Cố tướng quân nhận chiếu về kinh, bản quốc công phụng mệnh ra ngoài tiếp đón. Tiện đường dẫn người vào thành xem phong thổ, dù sao về sau cũng phải định cư nơi này, làm quen sớm vẫn hơn."

Giọng nói trầm thấp, pha chút đùa cợt, Phó Nghiễn Hành nghe xong sắc mặt liền thay đổi. 

Gia quyến Tây Bắc đại tướng quân về kinh? 

Khi nào vậy, sao hắn không hay? 

Đang định hỏi, chợt nghe Thẩm Ngọc Trầm nói tiếp, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người ta: 

"Chỉ không ngờ, hôm nay lại trùng hợp gặp Phó đại nhân... cùng vị này..." 

Tim ta siết lại, chỉ cảm thấy hương lê quanh thân sắp nhấn chìm mình. 

Cuối cùng ta không đỡ nổi nữa, đành cúi người hành lễ: 

"Lâm Hàm Nguyệt, bái kiến Tĩnh Quốc Công." 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com