Xuân Đường Tẫn

Chương 4





Thẩm Ngọc Trầm cứ thế chặn trước đường đi của ta.

Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, hắn còn chẳng thấy có gì không ổn cả, còn đứng nguyên tại chỗ trò chuyện với Phó Nghiễn Hành từ xa.

"Nghe nói dạo này phủ Phó đại nhân đang sửa chữa, nên tạm trú tại Lâm gia?" 

"Đúng vậy." 

"Xem ra Lâm Hựu Chi thực sự coi Phó đại nhân như huynh đệ, biết Phó đại nhân không giỏi giao tế, còn đặc biệt bày tiệc khoản đãi. Chỉ tiếc hôm qua bản quốc công chưa kịp về kinh, bỏ lỡ chén rượu này. Đã vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay ta thay mặt, mời một bữa mừng Phó đại nhân thăng chức, được chứ?"

Hôm qua Thẩm Ngọc Trầm không có trong kinh? 

Gạt quỷ à. 

 

Ta còn đang nghi hoặc, ánh mắt Thẩm Ngọc Trầm đã lần nữa dừng lại trên người ta. 

"Vừa rồi hình như nghe nói, Phó đại nhân cũng định bồi tội với Lâm tiểu thư? Khéo quá, hôm nay Cố tiểu thư mới đến kinh thành, Hoàng thượng giao cho bản quốc công chăm sóc, nhưng ta đường đường là nam tử, cùng nàng đi lại cũng không tiện. Nếu có Lâm tiểu thư bầu bạn, há phải càng hay." 

 

Ta liếc nhìn Cố gia tam tiểu thư đang lưu luyến nhìn Phó Nghiễn Hành, theo bản năng lùi lại một bước. 

Nhưng vừa lùi thêm, eo ta đã bị một bàn tay giữ chặt. 

"Lâm tiểu thư sẽ không nỡ từ chối chứ?" 

Giọng nói phía trên mang theo ý cười, ta lập tức cứng người. 

 

Thẩm Ngọc Trầm, nhận ra ta rồi. 

 

"Sao lại từ chối, vậy... đành cung kính không bằng tuân mệnh." 

 

Ta gần như bị Thẩm Ngọc Trầm đỡ eo, nửa đẩy nửa ép rời khỏi tiệm vàng.

Sau lưng, Phó Nghiễn Hành lúc này nào còn để ý tới ta, hắn cúi đầu nhìn Cố Khanh Từ: 

"Khi nào nàng khởi hành? Sao trước đó không nhắc trong thư?" 

 

Cố Khanh Từ ngẩn ra, cho rằng Phó Nghiễn Hành đang giận mình không báo sớm, bèn lấy tay che miệng mỉm cười: 

"Chuyện này..." 

 

"Trước tiên lên xe ngựa đi, chuyện gì chút nữa nói." 

Thẩm Ngọc Trầm đưa ta lên một cỗ xe ngựa, sau đó chỉ sang một cỗ khác cho Phó Nghiễn Hành. 

 

Hẳn lúc đến bọn họ cũng đi hai cỗ xe riêng biệt, bây giờ cũng vậy, rõ ràng là để tránh điều tiếng. 

Phó Nghiễn Hành thấy Thẩm Ngọc Trầm ta đỡ lên xe, lập tức cau mày. 

 

Cố Khanh Từ nhìn ta, rồi lại nhìn Phó Nghiễn Hành, lập tức cũng bước lên xe ta. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xe vừa lăn bánh, nàng ta đã quay người hành lễ với ta: 

"Phải cảm ơn Lâm tiểu thư." 

 

Ta ngơ ngác: 

"Cảm ơn ta chuyện gì?" 

 

Cố Khanh Từ không do dự: 

"Lâm tiểu thư có điều không biết, Tử Chiêm thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, hồi còn ở Quân Châu, nhờ phụ thân ta giúp đỡ mới được đi học. Bọn ta thanh mai trúc mã, đã định sau này cùng tiến kinh rồi thành thân. Nào ngờ một đạo thánh chỉ điều động, phụ thân ta bị điều đi Tây Bắc, cả nhà cũng theo. Giờ chàng ấy đơn thân lẻ bóng nơi kinh thành, ta luôn lo lắng bất an, may nhờ Lâm gia chiếu cố, Khanh Từ thực lòng cảm kích." 

 

Tử Chiêm tức Phó Tử Chiêm. 

 

Kiếp trước ta từng vào thư phòng của Phó Nghiễn Hành, thấy không ít thư tín. 

Mỗi bức đều mở đầu bằng: "Tử Chiêm, thấy thư như gặp mặt." 

 

Lúc đó ta mới biết, ở Tây Bắc, hắn còn có một vị hôn thê từ thuở thiếu thời. 

 

Xem ra hôm nay tới để thị uy. 

 

" Cố tiểu thư nói quá lời rồi. Phó đại nhân bây giờ phong hầu bái tướng, bên cạnh biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ, nhà ta chỉ là tiểu hộ nhỏ bé, sao tới lượt chúng ta chiếu cố? Chỉ là Phó đại nhân niệm tình bằng hữu với huynh trưởng ta, mới chịu lưu lại mà thôi." 

 

Cố Khanh Từ lại nghiêng đầu, chằm chằm nhìn ta: 

"Tử Chiêm xưa nay khó thân thiết với ai, nay có thể kết giao bằng hữu với Lâm gia huynh trưởng chắc chắn tình nghĩa bất phàm. Đợi tướng quân phủ sắp xếp ổn thỏa, Khánh Từ sẽ đích thân tới Lâm gia cảm tạ ân nghĩa đã chiếu cố Tử Chiêm bao năm." 

Tuổi còn nhỏ tâm tư cũng sâu đấy, trước mặt người ngoài tỏ vẻ liễu yếu đào tơ, sau lưng đã vội bày ra dáng vẻ phu nhân Tướng phủ.

Không biết còn tưởng nàng ta là mẫu thân của Phó Nghiễn Hành chẳng nên. 

 

Thấy ta bật cười, Cố Khanh Từ cau mày: 

"Lâm tiểu thư cười gì vậy?" 

 

Ta vốn không muốn gây sự, chỉ mong yên ổn qua chuyện. 

Nhưng người ta đã múa tận mặt, còn đòi múa tới nhà ta? 

 

Ta lắc đầu: 

"Không gì cả, chỉ cảm thấy những năm qua người Phó đại nhân nợ ân tình chắc không chỉ Lâm gia ta, nghĩ tới cảnh Cố tiểu thư từ Tây Bắc vất vả trở về, còn phải lần lượt tới từng nhà cảm tạ, thay Phó đại nhân làm cha làm mẹ, thật là cực nhọc." 

 

Cố Khanh Từ sắc mặt lập tức trắng bệch: 

"Ngươi!" 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com