Xuân Hạnh Lâm

Chương 1: 1



1

 

Lúc Mạnh Tri Hành nhắc đến cái tên Liên Nhi, hắn đang bôi thuốc cho đầu gối ta bị trầy xước đến chảy m.á.u.

 

“Một câu nói đùa mà thôi, nàng so đo gì với một đứa trẻ? Tự mình làm mình bị thương, thật chẳng đáng. Tính khí này đúng là còn cứng đầu hơn cả Liên Nhi.”

 

Liên Nhi, là tiểu thiếp thứ tư mà ngày mai hắn sẽ nạp vào phủ.

 

Còn câu nói đùa hắn nhắc tới…

 

Đại khái là câu hôm nay Mạnh Thừa An nhìn thấy ta thì nói:

 

“Ngươi chỉ là một kỹ nữ chốn phong lưu, ai cũng có thể lên giường, dựa vào cái gì mà đòi làm mẫu thân ta?”

 

“Tổ mẫu nói rồi, ngươi vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, sinh được ta là phúc khí của ngươi, chứ ngươi không xứng làm mẫu thân ta!”

 

Câu đó như một gậy nện thẳng vào đầu, khiến ta ngây người hai giây.

 

Sau đó, nhìn khuôn mặt non nớt có ba phần giống Mạnh Tri Hành của nó, ta liền trở tay, vung một cái tát thật mạnh.

 

Cái tát ấy ta dồn hết sức, nhị thiếu gia được phu nhân yêu chiều từ nhỏ bị đánh đến sưng cả một bên mặt.

 

Còn ta, kỹ nữ nổi danh nhất Xuân Phong Lâu mười năm trước, được Mạnh Thế tử đón vào phủ một cách rầm rộ với danh phận Lạc di nương, thì bị lão phu nhân phạt quỳ giữa đường đá lát nơi người qua lại tấp nập.

 

Nắng gay gắt trên đầu, ta quỳ liền hai canh giờ.

 

Đợi đến khi Mạnh Tri Hành hay tin chạy đến, thì y phục ta đã bị đá mài rách, m.á.u nhuộm đỏ cả gối.

 

Ma ma già bên cạnh lão phu nhân còn muốn ngăn lại:

 

“Hầu gia, lão phu nhân đã nói rồi, một con tiện tỳ dám đánh tiểu thiếu gia của phủ hầu, thì phải phạt cho nhớ đời! Nếu không, thật sự là bị sủng đến vô pháp vô thiên rồi!”

 

Nhưng Mạnh Thế tử từng kiêu ngạo ngang tàng sao có thể để ý đến lời lẽ dài dòng của một bà già?

 

Chỉ cần hắn thấy ta ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng bệch kia, thì lập tức chẳng còn bận tâm gì, ôm c.h.ặ.t lấy ta.

 

Hắn thấy đầu gối ta rách nát, bôi thuốc cho ta, vừa đau lòng vừa trách móc:

 

“Một câu nói đùa mà thôi, nàng so đo gì với một đứa trẻ? Tự mình làm mình bị thương, thật chẳng đáng. Tính khí này còn cứng đầu hơn cả Liên Nhi.”

 

Đau lòng, đúng là có đau lòng.

 

Nhưng cũng không ngăn được việc ngày mai hắn sẽ rước tiểu thiếp thứ tư vào cửa.

 

2

 

“Nói đến Liên Nhi, nàng không biết đấy, tính tình thật sự có vài phần giống nàng năm đó. Ngày mai các nàng gặp nhau, nhất định sẽ thành tỷ muội thân thiết!”

 

Nhắc đến Liên Nhi, Mạnh Tri Hành vừa cười vừa nói với ta.

 

Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, khi nói ra cái tên ấy, dù hắn cười nhìn ta, nhưng sự vui mừng trong mắt lại chẳng liên quan gì đến ta cả.

 

Ta vốn nên giận dữ, nên vùng vằng làm mình làm mẩy với hắn vì dám nhắc đến nữ nhân khác trước mặt ta.

 

Rồi để hắn dỗ dành, hứa hẹn rằng dù nàng ta có vào cửa thì cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vị trí của ta.

 

Đó là chiêu mà Nhị di nương và Tam di nương thường hay dùng với hắn. 

 

Cho nên các nàng ấy đều từng được sủng ái một thời, rồi sau đó lại lặng lẽ chìm vào quên lãng trong hậu viện.

 

Tất nhiên, ta không làm như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta chỉ nhẫn nhịn nỗi đau nơi vết thương, nở một nụ cười:

 

“Nghe Hầu gia nói vậy, Liên Nhi hẳn là người dễ mến, Diệu Nghi xin chúc Hầu gia ôm mỹ nhân về.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ánh mắt Mạnh Tri Hành nhìn ta lại dịu dàng hơn một chút, hắn nhẹ nhàng vuốt má ta, ta cũng làm ra vẻ thẹn thùng.

 

Hắn dịu giọng:

 

“Diệu Nghi, chỉ có nàng là hiểu ta nhất.”

 

“Nạp Liên Nhi vào cửa, ai cũng phản đối, chỉ có nàng, chỉ cần ta muốn làm gì, nàng luôn đứng về phía ta.”

 

“Chi Lộ và Ngọc Bích thì không cần nhắc đến nữa.”

 

Nhắc đến hai người từng được sủng ái một thời, hắn có chút không vui:

 

“Hai người đó đều là người của mẫu thân, sợ đắc tội với bà, nên cứ vòng vo lảng tránh. Còn Kiến Vi…”

 

Với chính thê kết tóc, hắn chỉ hất tay một cái, chẳng buồn để tâm:

 

“Nàng ta chỉ là khúc gỗ, còn mong gì nàng ta nói ra được lời nào êm tai?”

 

“Chỉ có nàng thôi, Diệu Nghi. Cả đời này người ta có thể nói ta hoang đường thế nào cũng được, nhưng việc đúng đắn nhất ta từng làm, chính là năm đó không ngăn cản bản thân, rước nàng vào cửa thật phong quang.”

 

“Hồi ấy, nàng vẫn là hoa khôi nổi danh nhất Xuân Phong Lâu.”

 

Cái thân phận kỹ nữ đê tiện bị nhắc lại, nụ cười nơi môi ta hơi khựng lại.

 

Nhưng đó lại chính là sự thật.

 

Dù gì, vị Thế tử trẻ tuổi ngông cuồng năm xưa, vì một hoa khôi Xuân Phong Lâu mà không tiếc trở mặt với cả gia tộc, từng giận dữ đến đội trời đạp đất, cũng từng là một giai thoại tình trường vang dội.

 

Ta dịu dàng nằm trong lòng hắn, giống như năm ấy khi bị người của lão phu nhân ném ra đường, thân thể không chỉnh tề, được hắn cưỡi ngựa đến, che chở mà ôm lấy ta vào lòng.

 

Khẽ khàng nói:

 

“Cái mạng này của Diệu Nghi là Hầu gia cứu, nên Hầu gia nói gì thì là vậy, những thứ khác, Diệu Nghi không để tâm.”

 

“Ngay cả mẫu thân ta cũng không để tâm?” 

 

Hắn trêu ghẹo.

 

“Nàng mà nổi giận, nàng sẽ khổ đấy.”

 

Ta lại nghiêm túc:

 

“Vậy thì chịu khổ, dù sao Hầu gia cũng sẽ đến cứu ta mà.”

 

Lời nói đương nhiên, đầy ắp tin tưởng, khiến Mạnh Tri Hành bật cười thành tiếng.

 

“Nàng đấy, chính là vì cưng chiều quá rồi.”

 

Ngay sau đó, hắn đổi giọng:

 

“Nhưng chuyện nàng ra tay đánh Thừa An, đúng là nàng không đúng.”

 

Dù sao cũng là mẫu thân của hắn, Mạnh Tri Hành không thể không nể mặt chút ít. 

 

Bênh vực ta là thật, nhưng mắng ta đôi câu cũng là điều đương nhiên.