Xuân Hạnh Lâm

Chương 2



Ta mím môi, biện giải:

 

“Nhưng ta là mẫu thân nó.”

 

“Dù là vậy, nó cũng là thiếu gia chính quy của phủ, nàng…”

 

Hắn còn định nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của ta, cuối cùng lại nuốt lại câu “dù sao nàng cũng chỉ là một di nương”.

 

Rồi thở dài nói:

 

“Thôi vậy, mấy năm nay nó được mẫu thân ta nuôi dạy bên cạnh, tính tình đúng là càng lúc càng ngạo mạn. Hôm nay lại dám gây sự với Thừa Bình.”

 

“Ta biết, nàng đánh nó trước là để Kiến Vi không tiện ra mặt làm khó. Ý tốt của nàng, ta sẽ đưa nó đến xin lỗi, nó tự nhiên sẽ hiểu ra.”

 

Mạnh Thừa Bình, trưởng tôn của Mạnh gia, cũng là đích tử của chủ mẫu Ngụy Kiến Vi.

 

Hôm nay nó gây gổ với Thừa Bình, thậm chí đẩy người ta xuống hồ.

 

Khi thấy ta nhảy xuống hồ vớt người lên, nó còn hét:

 

“Ai bảo ngươi cứu hắn! Hắn lúc nào cũng dựa vào thân phận đích tử để đè đầu cưỡi cổ ta, ta cứ muốn dạy cho hắn một bài học!”

 

“Ta là người do tổ mẫu nuôi lớn! Nếu không phải tại ngươi, những gì của hắn lẽ ra là của ta! Tương lai vị trí thế tử cũng là của ta! Thế thì, hắn c.h.ế.t đi là tốt nhất!”

 

“Mạnh Thừa An!”

 

Ta toàn thân ướt sũng, lạnh đến thấu xương, quát lớn cắt lời nó. 

 

Trong ánh mắt ta, chủ mẫu Ngụy Kiến Vi cũng vừa chạy đến, sắc mặt đã đen kịt.

 

Ta chỉ có thể gắng hết sức mà nhắc nhở nó:

 

“Dù con không hiểu chuyện, cũng không nên ra tay với đại thiếu gia. Hơn nữa, ta là mẫu thân con.”

 

Nó vừa sinh ra đã bị lão phu nhân bế đi.

 

Để lại một câu:

 

“Một ả kỹ nữ, chẳng lẽ còn vọng tưởng nuôi con trai Mạnh gia?”

 

Thành ra mấy năm nay, ta luôn tìm đủ mọi cách để được gặp con. 

 

Mấy bộ y phục ta tự tay thêu suốt bao đêm, ngọc quyết Mạnh Tri Hành ban cho mà ta tiếc chẳng nỡ đeo.

 

Tất cả đều được ta cất kỹ, chỉ đợi tránh khỏi người của lão phu nhân, lén lút gặp nó, tự tay đeo lên cho con.

 

Thế nhưng, những bộ y phục ấy bị vứt vào bùn, ngọc quyết bị giẫm nát dưới chân.

 

Đứa con ta mang nặng mười tháng, lúc này chỉ lạnh lùng, ghét bỏ:

 

“Những thứ rác rưởi này ai mà cần! Còn không bằng một nửa của Mạnh Thừa Bình!”

 

“Mất mặt c.h.ế.t đi được!”

 

“Ta không cần! Còn ngươi, tránh xa ta ra, trước mặt người khác không được gọi ta! Nếu để người khác biết ngươi là sinh mẫu ta, ta sẽ nói với tổ mẫu, cho ngươi đẹp mặt!”

 

3

 

Nhưng những điều đó, ta đều không để tâm. 

 

Trẻ con nói năng không kiêng dè, huống hồ nó lại được nuôi lớn dưới đầu gối người khác.

 

Ta đã cố gắng sửa sai cho nó, luôn cảm thấy một ngày nào đó, nó sẽ hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đồ đạc ta cho nó, không bằng một nửa những thứ đại thiếu gia có, nhưng đó đều là những gì tốt nhất mà ta có thể cho.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Thân phận ta không lên nổi mặt bàn, ta cũng không cần nó thừa nhận.

 

Chỉ mong, nó sống ngay thẳng, bình an cả đời.

 

Vì thế, ta chưa từng oán trách hay tức giận.

 

Dần dà, nếu nó thấy y phục đẹp, nó cũng nhận. 

 

Nếu thấy ngọc bội hợp ý, nó cũng đeo.

 

Các công tử khác thắc mắc nó lấy đâu ra đồ tốt thế.

 

Nó mặt hơi biến sắc, nhưng miệng lại nói:

 

“Dĩ nhiên là tổ mẫu cho ta! Ta do tổ mẫu nuôi lớn, đương nhiên bà thương ta nhất!”

 

Ta cũng chẳng để tâm.

 

Nhưng ta không ngờ, khi ta ra tay thu xếp hậu quả cho nó, thì ngay trước mặt ta, giữa ánh mắt bao người, nó mở miệng nói:

 

“Ngươi là một kỹ nữ chốn phong lưu, ai cũng có thể ngủ cùng, lấy tư cách gì để làm mẫu thân ta?”

 

Bốp!

 

Đám đông xôn xao.

 

Khi ta hoàn hồn lại, khuôn mặt Mạnh Thừa An đã sưng lên.

 

Ta bị nha hoàn của Hầu lão phu nhân kéo giữ lại.

 

Bên tai và trước mắt chỉ còn lại cảnh Mạnh Thừa An ôm mặt, gào lên điên cuồng:

 

“Ngươi dám đánh ta? Dựa vào cái gì mà đánh ta?!”

 

“Đồ nữ nhân xấu xa! Quả nhiên như lời tổ mẫu nói, ngươi chỉ là kẻ ham hư vinh, không biết giữ mình!”

 

“Nếu không phải vì ngươi, sao ta chỉ là con thứ! Nếu không có ngươi, sao ta bị người khác cười nhạo! Ta ghét ngươi c.h.ế.t đi được!”

 

Tai ta ù đi.

 

4

 

Thừa nhận sai sao?

 

Ta cúi mắt xuống, giọng nhàn nhạt chưa từng có:

 

“Nếu nó không muốn, thì thôi vậy.”

 

“Hầu gia nói đúng, nó dù gì cũng là thiếu gia trong nhà, ta chỉ là một người thiếp, thực sự không đảm đương nổi.”

 

“Lại đang giận dỗi rồi.”

 

Mạnh Tri Hành không tin ta thật sự đã buông bỏ.

 

Dù sao từ khi sinh ra Mạnh Thừa An, ta luôn lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ của nó.

 

Mỗi lời nó nói, ta đều xem rất quan trọng.

 

Giờ bị nó trách móc thế, sao có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?